Chương 3 => Sách Tiên Tri Habacuc (Kha-ba-cúc) | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt ngữ của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ)
III. Cầu Xin Ðức Chúa Can Thiệp
1 Lời cầu nguyện của ngôn sứ Kha-ba-cúc, theo điệu Ai ca.
2 Lạy Ðức Chúa, con đã nghe truyền tụng về Ngài,
công trình Ngài, lạy Ðức Chúa, lòng con kính sợ!
Qua mọi thời, xin cho tái diễn công trình ấy.
Qua mọi thời, xin làm cho thiên hạ được tường!
Trong cơn thịnh nộ, xin Ngài nhớ xót thương.
3 Này Thiên Chúa tự miền Tê-man ngự giá,
tự núi Pa-ran, kìa Ðức Thánh quang lâm.
Bóng uy phong rợp chín tầng trời,
câu chúc tụng vang mười phương đất.
4 Chúa rực rỡ khác nào ánh sáng,
mở đôi tay toả chiếu hào quang,
nơi đó ẩn tàng quyền năng Chúa.
5 Ôn dịch đi mở lối cho Người;
sốt rét theo Người sát gót chân.
6 Người dừng bước, cõi đất liền lảo đảo,
Người đưa mắt, các dân phải té nhào;
núi non vạn đại cũng rã tan, gò nổng thiên thu đều tan chảy:
đó là những con đường xưa kia Ngài vẫn đi.
7 Con đã thấy lều trại của Cu-san lâm hoạ,
các nhà bạt của xứ Mít-gian chuyển rung.
8 Phải chăng Ngài nổi giận với các sông, lạy Ðức Chúa,
phải chăng Ngài thịnh nộ trừng phạt các sông
và nổi cơn lôi đình trừng phạt biển,
khi Ngài thắng yên cương cho ngựa,
và ngự trên xa mã của Ngài?
9 Ngài tuốt trần cung nỏ, lắp tên vào dây cung,
xẻ đất thành sông ngòi.
10 Thấy Ngài, núi rùng mình khiếp sợ,
mây tầng đổ mưa, vực thẳm vang tiếng gào, và giơ tay lên cao.
11 Mặt trời và mặt trăng đứng nguyên tại chỗ,
trước mũi tên lấp loáng,
trước ngọn giáo chớp loè Ngài phóng đi.
12 Trong cơn lôi đình, Ngài rảo cùng cõi đất;
trong cơn thịnh nộ, Ngài chà đạp chư dân.
13 Ngài xuất chinh cứu độ dân Ngài,
cứu độ đấng Ngài đã xức dầu tấn phong.
Ngài đánh quỵ thủ lãnh nòi gian ác, lật nền nhà cho đá trơ ra.
14 Ngài phóng tên bắn vỡ đầu thủ lãnh của chúng,
đang khi chúng reo hò, kéo đến như vũ bão
để đánh đuổi tôi đi như thể sắp ăn tươi nuốt sống
kẻ khốn cùng trong nơi trú ẩn.
15 Ngài mở lối cho chiến mã của Ngài vào biển cả,
giữa ba đào cuồn cuộn nước mênh mông.
16 Chuyện vừa lọt tai, ruột đã rối bời,
mới nghe điều đó, môi miệng con run rẩy,
bệnh mục xương đã nhập vào mình,
chân lảo đảo không còn vững bước.
Con bình tĩnh đợi ngày khốn quẫn
chụp xuống đầu dân xông đánh chúng con.
17 Thật thế, cây vả không còn đâm bông nữa,
cả vườn nho không được trái nào.
Quả ô-liu, đợi hoài không thấy, ruộng đồng chẳng đem lại gì ăn.
Bầy chiên dê biến mất khỏi ràn, ngó vào chuồng, bò bê hết sạch.
18 Nhưng phần tôi, tôi nhảy mừng vì Ðức Chúa,
hỷ hoan vì Thiên Chúa, Ðấng cứu độ tôi.
19 Ðức Chúa là Chúa Thượng, làm cho tôi mạnh sức,
cho đôi chân này lanh lẹ tựa chân nai,
và dẫn tôi đi trên đỉnh núi cao vời.