Chương 1 => Sách Tiên Tri Yôel (Giô-en) | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt ngữ của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ)
Tựa Ðề
1 Lời Ðức Chúa ngỏ với ông Giô-en, con ông Pơ-thu-ên.
I. Nạn Châu Chấu
1. Toàn Dân Sám Hối Và Cầu Nguyện
Than vãn vì đất nước hoang tàn
2 Hỡi các kỳ mục, hãy nghe những điều này,
tất cả cư dân trong xứ, hãy lắng nghe!
Ðã bao giờ xảy ra như thế trong thời của các ngươi
hay trong thời tổ tiên các ngươi chưa?
3 Hãy kể lại cho con cái các ngươi những điều này,
rồi con cái các ngươi kể cho con cái chúng,
con cái chúng kể cho thế hệ sau.
4 Thứ gì châu chấu bỏ lại thì hoàng trùng ăn.
Thứ gì hoàng trùng bỏ lại thì cào cào ăn.
Thứ gì cào cào bỏ lại thì sạt sành ăn.
5 Hỡi những kẻ say sưa, hãy tỉnh dậy và than khóc.
Hết mọi tay bợm rượu, rú lên đi vì chẳng còn nước nho nữa:
nước nho kề miệng đã bị giựt mất rồi!
6 Quả thật, một dân nước uy hùng đông đảo
đã xông lên đánh phá đất của Ta.
Răng chúng là răng chúa sơn lâm,
nanh chúng là nanh sư tử cái.
7 Vườn nho của Ta, chúng biến nên chốn hoang tàn,
cây vả của Ta, chúng làm thành đống củi vụn.
Chúng tước sạch vỏ, hạ đổ thân cây, bóc cành trắng hếu.
8 Rên siết đi nào, tựa trinh nữ mặc áo vải thô
khóc thương chồng sắp cưới thuở thanh xuân!
9 Nơi Nhà Ðức Chúa, lễ hiến dâng và lễ tưới rượu
chẳng được cử hành nữa.
Hàng tư tế, bề tôi của Ðức Chúa, đang u sầu như thể chịu tang.
10 Ðồng ruộng bị tàn phá,
đất đai cũng u sầu như thể chịu tang,
vì lúa mì bị tàn phá,
rượu mới đã cạn khô, dầu tươi chẳng còn nữa.
11 Hỡi nhà nông, hãy thẹn thùng xấu hổ,
kẻ trồng nho, hãy rú lên nào, tiếc cho lúa miến, lúa mạch,
vì đồng ruộng chẳng còn gì để gặt hái.
12 Nho cằn cỗi, vả héo tàn, cả lựu, cả chà là lẫn táo,
mọi cây cối ngoài đồng đã chết khô.
Thế là đã cạn hết niềm vui của con cái loài người.
Kêu gọi sám hối và cầu nguyện
13 Hỡi các tư tế, hãy mặc áo vải thô mà than van kêu khóc!
Rú lên đi, hỡi những người phục vụ bàn thờ!
Hãy đến, mặc áo vải thô mà thức suốt đêm,
hỡi những người phục vụ Thiên Chúa,
vì lễ hiến dâng và lễ tưới rượu
đã bị cấm cử hành nơi Nhà Thiên Chúa.
14 Hãy ra lệnh giữ chay thánh, công bố mở cuộc họp long trọng,
triệu tập các cụ già và toàn thể cư dân trong xứ
tại Nhà Ðức Chúa, Thiên Chúa các ngươi.
Hãy kêu lên Ðức Chúa.
15 Ôi, ngày đáng sợ thay! Ngày của Ðức Chúa quả đã gần kề!
Ngày sẽ đến tựa cơn tàn phá do lệnh Ðấng Toàn Năng.
16 Lương thực đã chẳng bị cất xa tầm mắt chúng ta,
niềm vui mừng hoan lạc
đã chẳng bị cất khỏi nhà Thiên Chúa rồi đó sao?
17 Hạt gieo vãi đã chết khô dưới những tảng đất;
kho lẫm tan hoang, vựa lúa sụp đổ, bởi lúa mì đã cạn.
18 Ðàn vật rên siết thảm thương, bò bê tán loạn,
vì không còn cỏ ăn.
Cả đàn cừu cũng bị chung tai hoạ.
19 Lạy Ðức Chúa, con kêu lên Ngài,
vì lửa hồng đã thiêu hết bãi cỏ trong hoang địa,
và ngọn lửa đã đốt sạch cây cối ngoài đồng.
20 Ngay cả loài dã thú cũng khát mong hướng về Ngài,
vì suối nước đã cạn khô
và lửa hồng đã thiêu hết bãi cỏ trong hoang địa.