Chương 40 => Sách Tiên Tri Ysaya (I-sai-a) | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt ngữ của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ)
II. Sách An Ủi Dân Ít-Ra-En
Loan báo ngày giải thoát
1 Thiên Chúa anh em phán: "Hãy an ủi, an ủi dân Ta:
2 Hãy ngọt ngào khuyên bảo Giê-ru-sa-lem, và hô lên cho Thành:
thời phục dịch của Thành đã mãn, tội của Thành đã đền xong,
vì Thành đã bị tay Ðức Chúa giáng phạt gấp hai lần tội phạm."
3 Có tiếng hô:
"Trong sa mạc, hãy mở một con đường cho Ðức Chúa,
giữa đồng hoang, hãy vạch một con lộ thẳng băng
cho Thiên Chúa chúng ta.
4 Mọi thung lũng sẽ được lấp đầy,
mọi núi đồi sẽ phải bạt xuống,
nơi lồi lõm sẽ hoá thành đồng bằng,
chốn gồ ghề nên vùng đất phẳng phiu.
5 Bấy giờ vinh quang Ðức Chúa sẽ tỏ hiện,
và mọi người phàm sẽ cùng được thấy
rằng miệng Ðức Chúa đã tuyên phán."
6 Có tiếng nói: "Hãy hô lên!"
Tôi thưa: "Phải hô lên điều gì?"
- "Người phàm nào cũng đều là cỏ,
mọi vẻ đẹp của nó như hoa đồng nội.
7 Cỏ héo, hoa tàn khi thần khí Ðức Chúa thổi qua.
Phải, dân là cỏ:
8 cỏ héo, hoa tàn,
nhưng lời của Thiên Chúa chúng ta đời đời bền vững."
9 Hỡi kẻ loan tin mừng cho Xi-on, hãy trèo lên núi cao.
Hỡi kẻ loan tin mừng cho Giê-ru-sa-lem,
hãy cất tiếng lên cho thật mạnh.
Cất tiếng lên, đừng sợ, hãy bảo các thành miền Giu-đa rằng:
"Kìa Thiên Chúa các ngươi!"
10 Kìa Ðức Chúa quang lâm hùng dũng, tay nắm trọn chủ quyền.
Bên cạnh Người, này công lao lập được,
trước mặt Người, đây sự nghiệp làm nên.
11 Như mục tử, Chúa chăn giữ đoàn chiên của Chúa,
tập trung cả đoàn dưới cánh tay.
Lũ chiên con, Người ấp ủ vào lòng,
bầy chiên mẹ, cũng tận tình dẫn dắt.
Thiên Chúa cao cả
12 Ai dùng lòng bàn tay đong nước biển,
lấy gang tay đo chín tầng trời,
dùng cái thưng mà lường xem bụi đất,
lấy cân bàn cân móc mà cân thử núi đồi?
13 Thần khí Ðức Chúa, ai đo cho nổi?
Ai làm quân sư chỉ vẽ cho Người?
14 Người đã thỉnh ý ai để giúp Người thông hiểu,
bảo cho Người biết lối công minh,
dạy cho Người mở mang kiến thức,
chỉ cho Người con đường trí tuệ?
15 Này các quốc gia như thể giọt nước bám miệng thùng,
khác nào hạt cát dính bàn cân,
kìa muôn hải đảo nặng tày chút bụi.
16 Cây rừng Li-băng không đủ đốt của lễ,
thú rừng Li-băng chẳng đủ làm lễ vật toàn thiêu.
17 Mọi nước chỉ là không không trước mặt Người,
Người coi chúng là hư vô trống rỗng.
18 Các ngươi đem Thiên Chúa sánh với ai?
Ðặt hình ảnh nào bên cạnh Người cho tương xứng?
19 Ðặt tượng thần ư? Tượng thần chỉ do tay thợ đúc làm ra,
thợ kim hoàn thếp vàng một lớp,
rồi đúc dây chuyền bạc mà tô điểm thêm lên.
20 Người ít của muốn dâng lễ vật
sẽ chọn khúc gỗ không mục nát,
rồi tìm đến tay thợ lành nghề
đặt làm một tượng thần không lay không chuyển.
21 Chẳng lẽ các ngươi lại không biết?
Chẳng lẽ các ngươi chưa được nghe?
Chẳng lẽ chưa ai báo cho các ngươi tự ban đầu?
Chẳng lẽ các ngươi lại không hiểu
trái đất được xây nền đặt móng làm sao?
22 Ðấng ngự trên vòm che trái đất
nhìn xuống cư dân như châu chấu cào cào.
Cả bầu trời, Người dăng như bức trướng,
và căng ra như căng lều để ở.
23 Vương hầu khanh tướng, Người cho hoá ra không,
thẩm phán trần gian, Người biến thành hư ảo.
24 Chúng vừa được trồng, chúng mới được gieo,
thân chưa kịp đâm rễ xuống đất,
thì Người đã thổi hơi, và chúng liền khô héo,
rồi cơn lốc cuốn chúng đi như rơm rạ.
25 Các ngươi so sánh Ta với ai, để Ta phải ngang hàng với nó?
26 Hãy đưa mắt lên cao mà nhìn: Ai đã sáng tạo những vật đó?
Ðấng tung ra toàn bộ đạo binh các tinh tú,
Người gọi đích danh từng ngôi một,
khiến không thiếu vắng một ngôi nào.
27 Hỡi Gia-cóp, sao ngươi nói, hỡi Ít-ra-en, sao ngươi bảo:
"Ðường tôi đi, Ðức Chúa không nhìn thấy,
quyền lợi của tôi, Thiên Chúa chẳng đoái hoài?"
28 Ngươi chẳng biết, chẳng nghe thấy sao?
Ðức Chúa là Thiên Chúa vĩnh cửu,
là Ðấng sáng tạo toàn cõi đất.
Người không mệt mỏi, chẳng nhọc nhằn,
trí thông minh của Người khôn dò thấu.
29 Người ban sức mạnh cho ai mệt mỏi,
kẻ kiệt lực, Người làm cho nên cường tráng.
30 Thanh niên thì mệt mỏi, nhọc nhằn,
trai tráng cũng ngả nghiêng, lảo đảo.
31 Nhưng những người cậy trông Ðức Chúa
thì được thêm sức mạnh.
Như thể chim bằng, họ tung cánh.
Họ chạy hoài mà không mỏi mệt,
và đi mãi mà chẳng chùn chân.