Chương 3 => Sách Giảng Viên | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt ngữ của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ)



 

Cái chết

1 Ở dưới bầu trời này,

mọi sự đều có lúc, mọi việc đều có thời:

2 một thời để chào đời, một thời để lìa thế;

một thời để trồng cây, một thời để nhổ cây;

3 một thời để giết chết, một thời để chữa lành;

một thời để phá đổ, một thời để xây dựng;

4 một thời để khóc lóc, một thời để vui cười;

một thời để than van, một thời để múa nhảy;

5 một thời để quăng đá, một thời để lượm đá;

một thời để ôm hôn, một thời để tránh hôn;

6 một thời để kiếm tìm, một thời để đánh mất;

một thời để giữ lại, một thời để vất đi;

7 một thời để xé rách, một thời để vá khâu;

một thời để làm thinh, một thời để lên tiếng;

8 một thời để yêu thương, một thời để thù ghét;

một thời để gây chiến, một thời để làm hoà.

9 Làm lụng vất vả thì được lợi lộc gì? 10 Tôi nhìn thấy công việc mà Thiên Chúa giao cho con người phải gắng sức làm. 11 Thiên Chúa đã làm mọi sự hợp thời đúng lúc. Thiên Chúa cũng ban cho con người biết nhận thức về vũ trụ, tuy thế, con người cũng không thể nào hiểu hết được ý nghĩa công trình Thiên Chúa thực hiện trong lịch sử.

12 Tôi nhận ra rằng đối với con người, không có hạnh phúc nào hơn là hưởng thú vui và sống thoải mái. 13 Ngay cả chuyện ăn uống và hưởng những thành quả do công lao khó nhọc mình làm ra, thì đó đã là một món quà Thiên Chúa ban tặng rồi.

14 Tôi nhận ra rằng mọi sự Thiên Chúa làm sẽ tồn tại mãi mãi.

Không có gì để thêm, chẳng có gì để bớt.

Thiên Chúa đã hành động như thế

để phàm nhân biết kính sợ Người.

15 Ðiều gì đang có, xưa kia đã có,

điều gì sẽ có, xưa đã có rồi.

Thiên Chúa kiếm tìm điều không còn nữa.

16 Tôi lại còn thấy dưới ánh mặt trời:

có sự gian ác tại chốn pháp đình,

có sự gian ác tại nơi xét xử.

17 Và tôi tự nhủ: người công chính cũng như kẻ gian ác đều sẽ bị Thiên Chúa xét xử. Vì mọi sự, mọi việc, đều có thời, có lúc.

18 Về con cái loài người, tôi tự nhủ: Thiên Chúa muốn thử thách họ và cho họ thấy chính họ chỉ là thú vật mà thôi. 19 Quả thế, con người và thú vật đều cùng chung một số phận: bên này chết, bên kia cũng chết; đôi bên đều có sinh khí như nhau. Con người chẳng có gì hơn thú vật, bởi vì mọi sự chỉ là phù vân.

20 Mọi sự đều đi về một nơi,

mọi sự đều đến từ bụi đất,

mọi sự đều trở về bụi đất.

21 Ai biết được là sinh khí của con người thì đi lên cao, còn sinh khí của thú vật thì đi xuống đất?

22 Từ đó, tôi nhận thấy: đối với con người, không có gì tốt hơn là hưởng những thú vui do công việc chính mình làm ra, vì đó là phần nó đáng được. Vậy ai sẽ chỉ cho nó biết cái gì sẽ xảy ra sau khi nó chết?