CÓ CHÚA CÙNG HOẠT ĐỘNG (17.5.2015 – Chúa nhật 7 Phục sinh – Lễ Chúa thăng thiên)
CÓ CHÚA CÙNG HOẠT ĐỘNG
Lời
Chúa: Mc 16, 15-20
Trước khi lên trời, Ðức Giêsu nói với mười một
tông đồ rằng: “Anh em hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan báo Tin Mừng cho mọi
loài thọ tạo. Ai tin và chịu phép rửa, sẽ được cứu độ; còn ai không tin, thì sẽ
bị kết án. Ðây là những dấu lạ sẽ đi theo những ai có lòng tin: nhân danh Thầy,
họ sẽ trừ được quỷ, sẽ nói được những tiếng mới lạ. Họ sẽ cầm được rắn, và dù
có uống nhằm thuốc độc, thì cũng chẳng sao. Và nếu họ đặt tay trên những người
bệnh, thì những người này sẽ được mạnh khoẻ”.
Nói xong, Chúa Giêsu được rước lên trời và ngự bên hữu Thiên
Chúa. Còn các Tông đồ thì ra đi rao giảng khắp nơi, có Chúa cùng hoạt động với
các ông, và dùng những dấu lạ kèm theo mà xác nhận lời các ông rao giảng.
Suy niệm:
“Thứ hai thì ngắm Ðức Chúa
Giêsu lên trời,
ta hãy xin
cho được ái mộ những sự trên trời”.
Ái mộ những
sự trên trời là một ơn ta phải xin,
vì dưới
đất có nhiều điều làm ta ái mộ:
một người,
một vật hay một việc nào đó.
Ái mộ quá
có thể dẫn đến tôn thờ và làm nô lệ.
Trái đất
có vẻ đẹp riêng của nó,
vẻ đẹp làm
dịu lòng ta trong hành trình cuộc đời.
Tiếc thay
nhiều lúc vẻ đẹp ấy giữ chân ta lại,
không cho
ta bước nhanh tới đích.
Lắm khi vẻ
đẹp ấy kéo ghì ta xuống,
không cho
ta ngước lên cao.
Có vẻ trời ở xa, xa như
huyền thoại.
Có vẻ chỉ
trái đất là có thật, gần gũi.
Ta bị hút
vào trái đất, đắm đuối mê say,
quên mình
chỉ là người tạm trú trên mặt đất.
Chúa về
trời, về với thế giới của Cha,
điều đó
nhắc ta nhớ đời là một cuộc hành trình
mà đích
nằm ở phía bên kia.
Trời là
đích xa nhưng chi phối những chọn lựa gần.
Cần chọn
hướng đi, chọn phương tiện sao cho đạt đích.
Không có
trời thì chẳng biết đi đâu!
Con người
cần có một trung tâm nằm ngoài mình,
thu hút
mình, nâng mình lên,
kéo mình
ra khỏi cái tầm thường, thực dụng.
Trời là
trung tâm của đất.
Ðất cho
con người sự sống.
Trời cho
con người lẽ sống.
Nếu chỉ
biết có đất, con người sẽ rơi vào tuyệt vọng,
vì đất
chẳng thể thoả mãn con người.
Nơi lòng mỗi người đều có
một mảnh trời riêng.
Mảnh trời
này cứ đòi gặp bầu trời cao rộng
như gặp
lại chốn cũ người xưa.
Thế giới
luôn gặp nhiều bế tắc khó khăn
vì người ta
đứng ở trên trái đất mà giải quyết.
Cần nhìn
trái đất từ trời,
để thấy
những giải pháp tận căn, bao quát, hiệu quả.
“Sao các ông cứ đứng nhìn trời?” (Cv 1,11)0
Kitô hữu
không chỉ khoanh tay ngước nhìn trời,
vì sứ mạng
rao giảng Tin Mừng đang chờ đợi họ,
vì trái
đất còn bề bộn bao việc phải làm.
Sống tận
tình cho trái đất mà vẫn ngước lên trời cao,
điều đó
thật là một thách đố không nhỏ,
nhưng lại
là cốt lõi của đời sống Kitô hữu.
Thiên đàng không phải là
bầu trời trên đầu ta.
Nhưng bầu
trời cao vút, bao la, thăm thẳm,
là một
hình ảnh gợi mở về thiên đàng.
Bầu trời
càng lúc càng bị che chắn bởi cao ốc.
Hãy tìm
những giây phút để ngước mắt lên...
Ngắm bầu
trời có thể giúp ta biết sống trên mặt đất.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
Chúa đã yêu trái đất này,
và đã sống trọn phận người ở đó.
Chúa đã nếm biết
nỗi khổ đau và hạnh phúc,
sự bi đát và cao cả của phận người.
Xin dạy chúng con biết đường lên trời,
nhờ sống yêu thương đến hiến mạng
cho anh em.
Khi ngước nhìn lên quê hương vĩnh cửu,
chúng con thấy mình được thêm sức
mạnh
để xây dựng trái đất này,
và chuẩn bị nó đón ngày Chúa trở
lại.
Lạy Chúa Giêsu đang ngự bên hữu Thiên Chúa,
xin cho những vất vả của cuộc sống ở
đời
không làm chúng con quên trời cao;
và những vẻ đẹp của trần gian
không ngăn bước chân con tiến về bên
Chúa.
Ước gì qua cuộc sống hằng ngày của chúng con,
mọi người thấy Nước Trời đang tỏ
hiện.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ