THẦY KHÔNG LO SAO? (21.6.2015 – Chúa nhật 12 Thường niên, Năm B)
THẦY KHÔNG LO SAO?
Lời Chúa: Mc 4, 35-41
Chiều hôm ấy, Ðức
Giêsu nói với các môn đệ: “Chúng ta sang bờ bên kia đi!” Bỏ đám đông ở lại, các
ông chở Người đi, vì Người đang ở sẵn trên thuyền; có những thuyền khác cùng
theo Người. Và một trận cuồng phong nổi lên, sóng ập vào thuyền, đến nỗi thuyền
đầy nước. Trong khi đó, Ðức Giêsu đang ở đàng lái, dựa đầu vào chiếc gối mà
ngủ. Các môn đệ đánh thức Người dậy và nói: “Thầy ơi, chúng ta chết đến nơi
rồi, Thầy chẳng lo gì sao?” Người thức dậy, ngăm đe gió, và truyền cho biển:
“Im đi! Câm đi!” Gió liền tắt, và biển lặng như tờ. Rồi Người bảo các ông: “Sao
nhát thế? Làm sao mà anh em vẫn chưa có lòng tin?” Các ông hoảng sợ và nói với
nhau: “Vậy người này là ai, mà cả đến gió và biển cũng tuân lệnh?”
Suy niệm:
Các môn
đệ gặp trận cuồng phong khi vượt biển.
Họ kinh hoàng vì thấy mình sắp bị
nuốt chửng.
Bất lực trước cơn cuồng nộ của sóng
gió,
họ đã đánh thức Ðức Giêsu, xin Ngài
giúp đỡ.
Cuộc đời nào tránh được mọi cơn
giông tố?
Ai trong chúng ta cũng thích biển
lặng sóng yên,
nhưng giông tố lại giúp ta nhận ra
mình:
yếu đuối, chao đảo, mong manh, bất
lực,
không đủ khả năng đương đầu với bao
thách đố.
Giông tố đưa ta đến với Ðức Giêsu,
và phó thác cho sự trợ giúp của
Ngài.
“Chúng con chết mất!”
Cái chết thể lý và cái chết tinh
thần,
Cái chết của bản thân và của tập
thể mình gắn bó.
Cái chết của những công trình mình
xây dựng.
Chúa là sự sống,
sao Chúa lặng yên để chúng con chịu
chết?
Sao Chúa để sự dữ tung hoành trên
thế giới?
“Mà Thầy không lo sao?”
Một lời trách móc?
Nhiều khi chúng ta cũng trách Chúa
như vậy.
Có vẻ Chúa quá vô tư, lãnh đạm,
hững hờ.
Chúa yên ngủ khi đời ta gặp cơn
giông tố.
Ðức Giêsu đã thức dậy, ra lệnh cho
gió và biển:
“Câm đi! Im đi!”
Gió ngừng ngay và biển lặng xuống.
Sự lặng đi của biển đưa đến sự trầm
lặng của lòng.
Nỗi kinh hoàng tan biến, nỗi sợ
chết cũng bay xa.
Nhưng chúng ta không đòi phép lạ
biển lặng trong đời.
Ðiều quý hơn, đó là lòng ta được
lặng.
Lòng lặng không phải vì biển lặng,
mà lặng ngay giữa lúc biển động.
Ðó là một phép lạ lớn hơn nhiều,
và đó cũng là thái độ Chúa muốn ta
phải có.
Tại sao các anh lại kinh sợ?
Sóng gió làm gì được các anh
khi Thầy đang cùng các anh ở chung
một con thuyền?
Ðức Giêsu đòi các môn đệ không được
khiếp sợ.
Thầy đã làm bao phép lạ trước mắt các
anh,
vậy mà các anh vẫn chưa có lòng tin ư?
Nếu có lòng tin thì đâu có cuống
cuồng như vậy.
Ðức tin chỉ lộ ra khi biển động.
Và có thể nói, biển động giúp hình
thành đức tin.
Ðức tin lớn lên ít nhiều sau mỗi
lần biển động.
Thuyền
đời Kitô hữu chẳng bao giờ êm ả.
Nó chỉ êm ả khi về tới bến.
Nhưng lòng ta lại phải giữ cho bình
yên,
ngay cả khi Ngài không thức dậy,
dù ta đã gọi Ngài nhiều lần giữa
tiếng sóng gào thét.
Ta tin rằng Ngài sẽ cứu ta theo
cách của Ngài.
Cầu nguyện:
Khi bị bao vây bởi muôn tiếng ồn ào,
xin cho con tìm được những phút giây thinh lặng.
Khi bị rã rời vì trăm công ngàn việc,
xin cho con quý chuộng những lúc
được an nghỉ trước nhan Chúa.
Khi bị xao động bởi những bận tâm và âu lo,
xin cho con biết thanh thản ngồi dưới chân Chúa
để nghe lời Người.
Khi bị kéo ghì bởi đam mê dục vọng,
xin cho con thoát được lên cao
nhờ mang đôi cánh thần kỳ của sự cầu nguyện.
Lạy Chúa,
ước gì tinh thần cầu nguyện
thấm nhuần vào cả đời con.
Nhờ cầu nguyện,
xin cho con gặp được con người thật của con
và khuôn mặt thật của Chúa.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ