LỜI BAN SỰ SỐNG (23.8.2015 – Chúa nhật 21 Thường niên, Năm B)
LỜI BAN SỰ SỐNG
Lời Chúa: Ga 6, 54a.60-69
Khi nghe Ðức Giêsu tuyên bố: “Ai ăn thịt và
uống máu tôi, thì được sống muôn đời”, nhiều môn đệ của Người liền nói: “Lời
này chướng tai quá! Ai mà nghe nổi?” Nhưng Ðức Giêsu tự mình biết được là các
môn đệ đang xầm xì về vấn đề ấy, Người bảo các ông: “Ðiều đó, anh em lấy làm
chướng, không chấp nhận được ư? Thế thì anh em thấy Con Người lên nơi đã ở
trước kia thì sao? Thần khí mới làm cho sống, chứ xác thịt chẳng có ích gì. Lời
Thầy nói với anh em là thần khí và là sự sống. Nhưng trong anh em có những kẻ
không tin”.
Quả thật, ngay từ đầu, Ðức Giêsu đã biết những kẻ nào không
tin, và kẻ nào sẽ nộp Người. Người nói tiếp: “Vì thế, Thầy bảo anh em: không ai
đến với Thầy được, nếu Chúa Cha không ban ơn ấy cho”.
Từ lúc đó, nhiều môn đệ rút lui, không còn đi với Người nữa.
Vậy Ðức Giêsu hỏi Nhóm Mười Hai: “Cả anh em nữa, anh em cũng
muốn bỏ đi hay sao?” Ông Simon Phêrô liền đáp: “Thưa Thầy, bỏ Thầy thì chúng
con biết đến với ai? Thầy mới có những lời đem lại sự sống đời đời. Phần chúng
con, chúng con đã tin và nhận biết rằng chính Thầy là Ðấng Thánh của Thiên Chúa”.
Suy niệm:
Chẳng nên ngạc nhiên nếu có
lúc đức tin gặp khủng hoảng.
Cả lịch sử
Cựu Ước đong đưa giữa tin và không tin.
Khi Ðức
Giêsu đến, người ta phải đứng trước một lựa chọn:
tin hay
không tin vào Lời Ngài, vào con người Ngài.
Bài Tin
Mừng hôm nay cho ta thấy
một kinh
nghiệm về khủng hoảng đức tin nơi chính các môn đệ.
Kinh
nghiệm ấy thật gần gũi với con người hôm nay.
Lời này chướng tai quá! Ai mà nghe nổi?
Ðó là phản
ứng của các môn đệ ngày xưa
khi nghe
Thầy Giêsu vén mở căn tính của Thầy.
Thầy khẳng
định mình từ trời mà xuống (Ga 6,38),
và Thầy sẽ
trở lại nơi Thầy đã ở trước kia (c.62),
sau khi
hiến mình chịu chết cho nhân loại (c.51)
và nuôi
nhân loại bằng chính máu thịt mình (c.53).
Hôm nay
chúng ta vẫn có thể thấy chúng chướng tai.
Mầu nhiệm
Nhập thể, mầu nhiệm Tử nạn của Con Thiên Chúa,
bí tích
Thánh Thể, mầu nhiệm Chúa về trời:
đó vẫn là
và mãi mãi là những mầu nhiệm khôn dò.
Phải yêu
mến mới hiểu được, mới chấp nhận được.
Hôm nay
vẫn có câu Lời Chúa bất ngờ làm ta choáng váng,
vì chướng
tai, chướng cả với suy nghĩ và tình cảm của ta.
Lời Chúa
đòi tôi đi xa hơn
và bắt tôi
điều chỉnh lại mối tương quan đã có với Chúa.
Nhiều môn đệ rút lui, không còn đi với Ngài nữa.
Họ đã đi
với Ngài một thời gian,
đã tin và
đã trở thành môn đệ.
Nhưng họ
không thể đi tới cùng cuộc phiêu lưu này.
Trở nên
môn đệ hay trở nên một Kitô hữu
không phải
là một bảo đảm chắc chắn
mình sẽ
trung tín mãi mãi với Ðức Kitô.
Trở nên
môn đệ là bước vào cuộc phiêu lưu,
là khám
phá ra một Ðức Kitô luôn luôn mới,
là để Ngài
từ từ đưa ta đi sâu vào mầu nhiệm hơn.
Cuộc phiêu
lưu nào cũng có chút rủi ro,
cũng đòi
chút liều lĩnh,
vì đây là
cuộc phiêu lưu của tình yêu, của lòng tin.
Ðã có
những môn đệ không tin và bỏ đi.
Ngay trong
nhóm ở lại cũng có kẻ phản bội.
Ðể khỏi bỏ
cuộc, cần bỏ mình...
Bỏ Thầy thì chúng con biết đến với ai?
Ðại diện
Nhóm Mười Hai, Phêrô bày tỏ thái độ ở lại.
Không phải
vì ông và các bạn hiểu được lời Thầy Giêsu,
nhưng vì
họ tin vào con người của Thầy,
tin Thầy
là Ðấng Thánh của Thiên Chúa,
Ðấng đã
cho dân ăn no nê, Ðấng đã đi trên biển.
Lòng tin
này khiến họ chấp nhận cả những lời chướng tai.
Lời chướng
tai là lời đem lại sự sống đời đời.
Nhiều bạn
trẻ hôm nay cô đơn, nhưng không biết đến với ai.
Hãy cùng
nhau đến với và ở lại bên Thầy Giêsu,
Ngài sẽ
không làm chúng ta thất vọng.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
sống cho Chúa thật là điều khó.
Thuộc về Chúa thật là một thách đố
cho con.
Chúa đòi con cho Chúa tất cả
để chẳng có gì trong con lại không
là của Chúa.
Chúa thích lấy đi những gì con cậy dựa
để con thực sự tựa nương vào một
mình Chúa.
Chúa thích cắt tỉa con khỏi những
cái rườm rà
để cây đời con sinh thêm hoa trái.
Chúa cương quyết chinh phục con
cho đến khi con thuộc trọn về Chúa.
Xin cho con dám ra khỏi mình,
ra khỏi những bận tâm và tính toán
khôn ngoan
để sống theo những đòi hỏi bất ngờ
của Chúa,
dù phải chịu mất mát và thua thiệt.
Ước gì con cảm nghiệm được rằng
trước khi con tập sống cho Chúa
và thuộc về Chúa
thì Chúa đã sống cho con
và thuộc về con từ lâu. Amen.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ