Chương 18 => Khải Huyền Của Yoan | Kinh Thánh Tân Ước (Bản dịch của LM Nguyễn Thế Thuấn)



 

Thiên thần loan báo Babylon sụp đổ

1 Sau đó, tôi đã thấy một Thiên thần khác từ trời xuống, rất mực uy linh, đất rực sáng bởi vinh quang Ngài; 2 mạnh tiếng Ngài đã kêu lên rằng: "Nó sụp đổ rồi, nó sụp đổ rồi, Babylon vĩ đại! Nó đã nên sào huyệt ma quái, chốn nương náu của mọi tà thần ô uế, chốn nương náu của ô cầm ố điểu. 3 Vì rượu thịnh nộ, rượu dâm bôn của nó, muôn dân đều đã uống, và các vua chúa trên đất đã thông dâm với nó. Các tay buôn cõi đất đã làm giàu nhờ thói xa hoa bốc trời của nó".

Dân của Thiên Chúa phải lo tránh xa

4 Và tôi đã nghe một tiếng từ trời phán: "Hỡi dân Ta, hãy ra khỏi nó! Kẻo thông đồng với tội của nó, mà chuốc lấy các tai ương phạt nó. 5 Vì chưng tội lỗi của nó đã chất cao thấu trời; và Thiên Chúa đã nhớ lại các điều phi nhân bất nghĩa nó đã làm. 6 Nó đã xử làm sao, hãy đãi nó lại như vậy! Tùy ác quả nó làm, mà đong lại lường đôi; đối lại chén nó pha, thì pha lại lưỡng bội! 7 Nó đã vinh sang, hào nhoáng bao nhiêu, hãy giáng cực hình và tang tóc cho nó bấy nhiêu! Vì nó từng tự nhủ trong lòng: Ta chễm chệ ngôi Nữ hoàng, có bao giờ ta lại là góa bụa, và tang tóc, ta sẽ không hề biết đến. 8 Vì lẽ đó, nội một ngày, sẽ ùa đến các tai ương phạt nó: ôn dịch, tang tóc, đói kém, và nó sẽ bị hỏa thiêu tận tuyệt. Vì Người là Chúa oai hùng, Thiên Chúa đoán phạt nó!"

Văn tế Babylon

9 Và chúng sẽ đẫm lệ khóc than nó, các vua chúa trên đất đã cùng nó hoang dâm và xa hoa hưởng lạc, khi thấy khói lửa thiêu nó bốc lên. 10 Ðứng mãi đằng xa, vì kinh hãi cực hình nó phải chịu, chúng cất tiếng: "Khốn thay! Khốn thay! Kinh thành vĩ đại, Babylon, kinh thành hùng tráng! Vì nội một giờ, án phát ngươi đã đến!" 11 Các tay buôn trên đất khóc lóc để tang nó, vì những kiện hàng của họ không còn ai mua nữa, 12 kiện hàng: vàng bạc, ngọc báu, trân châu; trúc bâu, len cánh kiến, tơ lụa, gấm điều; đủ thứ hương trầm, mọi thứ đồ ngà, gỗ quí, đồ đồng, đồ sắt và cẩm thạch; 13 quế nhục, sa nhân, hồi hương, mộc dược, nhũ hương; rượu, dầu, bột tinh, lúa miến; súc vật, chiên cừu, ngựa xe, nô lệ, sinh linh... -- 14 Những của thời trân hồn ngươi ưa thích đã biết xa ngươi; mọi thứ xa hoa hào nhoáng đã tận tuyệt cho ngươi; hết cả rồi, không ai còn tìm ra nữa! -- 15 Các tay buôn hàng hóa ấy, những kẻ đã từng nhờ nó làm giàu, sẽ đứng mãi đằng xa, vì kinh hãi cực hình nó phải chịu, mà khóc lóc để tang, 16 rằng: "Khốn thay! Khốn thay! Kinh thành vĩ đại, ngươi đã từng mặc trúc bâu, len cánh kiến, gầm điều, dát những vàng, ngọc, trân châu; 17 vì nội một giờ, từng ấy của cải đã tan hoang!"

Hoa tiêu và người rong ruổi hải tần, thủy thủ cùng bọn người sống nghề biển cả, thay thảy đứng mãi đằng xa, 18 kêu la lớn tiếng, khi thấy khói lửa thiêu nó bốc lên, rằng: "Ai nào sánh nổi Kinh thành vĩ đại?" 19 Và họ tung bụi lên đầu mà kêu la khóc lóc để tang, rằng: "Khốn thay! Khốn thay! Kinh thành vĩ đại, nhờ vận giàu sang của nó, hết thảy đã làm giàu, những kẻ có thuyền xuôi biển cả, vì nội một giờ, nó đã tang hoang!"

-- 20 Hãy hân hoan trên nó, hỡi trời cao, làm một cùng chư thánh, và Tông đồ, tiên tri, vì Thiên Chúa đã xử cho các Ngài khi đoán phạt nó!

21 Rồi một Thiên thần dũng mạnh nhấc một tảng đá lớn như cối xay, và quăng tùm xuống biển mà rằng: "Như thế đó, đùng một cái, nó sẽ bị liệng đi, Babylon, Kinh thành vĩ đại, và không còn tìm đâu ra nó nữa!..."

22 Tiếng người đàn kẻ hát

(không còn nghe thấy nơi ngươi nữa)

và tiếng anh thổi sáo, tiếng chàng rống loa,

không còn nghe thấy nơi ngươi nữa!

Xảo công bách nghệ

không còn gặp thấy nơi ngươi nữa.

Và tiếng cối xay xay bột

không còn nghe thấy nơi ngươi nữa.

23 Và ánh sáng một cây đèn

cũng không còn rạng nơi ngươi nữa.

Tiếng cặp tân hôn, chàng với nàng

không còn nghe thấy nơi ngươi nữa.

Vì những tay buôn của ngươi là vương hầu trên đất,

Vì bởi phù phép của ngươi,

ngươi đã mê hoặc mọi dân mọi nước.

24 Phải, chính nơi đó, máu đã đổ ra, máu các tiên tri và chư thánh, máu mọi kẻ đã bị sát hại trên đất.