Chương 4 => Sách Tiên Tri Yêrêmya (Giê-rê-mi-a) | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt ngữ của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ)



 

1 - Nếu ngươi trở về, hỡi Ít-ra-en, - sấm ngôn của Ðức Chúa -,

nếu ngươi trở về với Ta,

nếu ngươi loại bỏ khỏi mặt Ta các thần ghê tởm

và không còn đi lang bạt,

2 nếu ngươi kêu: "Ðức Chúa hằng sống"

mà thề cách trung thực, ngay thẳng và công chính,

thì chư dân cũng sẽ lấy danh Người mà cầu phúc cho nhau;

và nơi Người, chư dân cũng sẽ hãnh diện.

3 Vì Ðức Chúa phán thế này với người Giu-đa và Giê-ru-sa-lem:

Vỡ đất hoang đi và đừng gieo vào gai góc!

4 Hỡi người Giu-đa và dân cư Giê-ru-sa-lem,

hãy cắt bì để thuộc về Ðức Chúa, hãy cắt bì lòng dạ các ngươi;

nếu không, cơn giận của Ta sẽ bừng lên như lửa.

Vì những việc gian ác của các ngươi,

cơn giận ấy sẽ thiêu đốt mà không ai giập tắt được.

 

Cuộc xâm lăng từ phương Bắc

5 Tại Giu-đa, hãy công bố, tại Giê-ru-sa-lem, hãy loan tin,

nói đi, rúc tù và trong khắp xứ. Hãy lớn tiếng la lên: tập hợp lại!

Nào tiến lên, chúng ta chiếm lấy các thành kiên cố.

6 Giương cờ lên hướng về Xi-on.

Trốn đi, đừng đứng lại,

vì từ phương Bắc Ta sẽ giáng xuống một tai hoạ,

một thảm hoạ gớm ghê.

7 Sư tử đã chồm lên từ bụi rậm, kẻ sát hại chư dân đã lên đường

rời khỏi nơi nó ở, để biến xứ sở ngươi thành chốn hoang tàn.

Các thành trì của ngươi sẽ đổ nát, chẳng còn ai trú ngụ.

8 Bởi thế, hãy quấn vải thô vào người, than khóc đi, kêu gào lên,

cơn thịnh nộ của Ðức Chúa sẽ chẳng buông tha chúng ta đâu!

9 Trong những ngày ấy - sấm ngôn của Ðức Chúa -

vua sẽ phải kinh hồn, thủ lãnh cũng bạt vía,

tư tế hốt hoảng, ngôn sứ bàng hoàng.

10 Chúng nói: "Ôi, lạy Ðức Chúa là Chúa Thượng,

quả thật Ngài đã gạt gẫm dân này và Giê-ru-sa-lem.

Ngài từng nói: "Các ngươi sẽ được bình an",

thế mà gươm lại đã thọc vào cổ! "

11 Bấy giờ thiên hạ sẽ nói với dân này và Giê-ru-sa-lem:

từ các đồi trọc trong sa mạc

gió nồng sẽ thổi đến con gái dân Ta

không phải để rê, không phải để sảy.

12 Một cơn gió cực mạnh thổi đến theo lệnh Ta,

bấy giờ chính Ta sẽ tuyên án kết tội chúng.

13 Này nó ùn ùn kéo lên như mây, xe của nó khác nào vũ bão,

ngựa của nó lẹ hơn phượng hoàng.

Khốn cho chúng tôi, chúng tôi chết mất!

14 Hỡi Giê-ru-sa-lem,

hãy tẩy rửa lòng ngươi sạch mọi gian tà để được ơn cứu độ.

Ðến bao giờ lòng ngươi còn ấp ủ những tư tưởng hư đốn?

15 Từ vùng Ðan có tiếng đồn, từ núi Ép-ra-im có tin dữ.

16 Hãy nhắc cho chư dân nhớ điều này,

hãy đưa tin về Giê-ru-sa-lem:

Từ miền đất xa xôi, quân thù đang tiến đến.

Chúng sẽ vây hãm thành,

sẽ hò hét tấn công các thành thị Giu-đa.

17 Như những kẻ canh giữ đồng ruộng,

chúng vây hãm Giê-ru-sa-lem,

bởi vì nó đã phản bội Ta, - sấm ngôn của Ðức Chúa.

18 Các hành vi cử chỉ của ngươi

đã gây nên cho ngươi những điều này.

Tai hoạ ngươi phải chịu là thế đó:

Cay đắng thật, cay đắng tận tâm can!

19 Ruột gan tôi, ôi ruột gan tôi, đau quá chừng quá đỗi.

Trong lồng ngực tôi, tim đập thình thình.

Tôi không thể nào làm thinh được

vì tiếng tù và rúc, tiếng hò la xung trận, tôi đã nghe rõ cả.

20 Người ta la lên: "Hết thảm hoạ này đến thảm hoạ khác!"

Phải, cả xứ đã bị tiêu diệt rồi!

Bất thình lình các lều trại của tôi bị tiêu diệt,

trong nháy mắt các nhà bạt của tôi cũng thế.

21 Tới bao giờ tôi còn phải thấy cờ hiệu,

phải nghe tiếng tù và của chúng?

22 Dân Ta quả thật là ngu xuẩn, chúng không nhận biết Ta.

Chúng là những đứa con dại dột, là những kẻ tăm tối u mê.

Chúng chỉ khéo làm điều dữ, chứ chẳng biết làm điều lành.

23 Tôi nhìn xuống đất: toàn là trống rỗng,

tôi ngước lên trời: chỉ thấy tối om.

24 Tôi nhìn núi non, chúng run lẩy bẩy,

mọi đồi cao đều chuyển động rung rinh.

25 Tôi đưa mắt nhìn: đâu còn ai nữa,

chim chóc trên trời cũng trốn biệt tăm.

26 Tôi đưa mắt nhìn: đồng xanh đã thành sa mạc,

mọi đô thị đều tan hoang trước mặt Ðức Chúa,

trước cơn thịnh nộ bừng cháy của Người.

27 Vì Ðức Chúa phán như sau: Cả xứ sẽ bị tàn phá,

nhưng Ta sẽ không phá huỷ hoàn toàn.

28 Vì thế, đất sẽ chịu tang, trên cao, trời sẽ tối sầm.

Vì một khi tuyên bố rồi, Ta quyết tâm thực hiện,

Ta sẽ không hối tiếc, không thay đổi.

29 Nghe tiếng kỵ mã và lính bắn cung, cả thành đều chạy trốn:

kẻ chui vào bụi rậm, người trèo lên mỏm đá;

cả thành bị bỏ hoang, không còn ai ở nữa.

30 Còn ngươi, ngươi sẽ làm gì, hỡi đứa bị diệt vong?

Dù ngươi mặc áo điều sặc sỡ hay trang sức bằng vàng,

dù ngươi có vẽ mắt cho to,

thì đỏm dáng như vậy cũng chẳng ích lợi gì.

Những kẻ từng yêu ngươi say đắm

sẽ miệt thị ngươi, đòi lấy mạng ngươi.

31 Phải, tiếng tôi nghe tựa tiếng người phụ nữ lâm bồn,

tiếng rên la của người mẹ trẻ sinh con,

tiếng thiếu nữ Xi-on thở hổn hển và dang tay kêu khóc:

"Khốn thân tôi, tôi chết dần chết mòn

trước những kẻ sát nhân!"