Chương 14 => Thư Gửi Tín Hữu Rôma | Kinh Thánh Tân Ước (Bản dịch của LM Nguyễn Thế Thuấn)



2. Nố Lương Tâm Về Kiêng Cữ

 

1 Còn người yếu đức tin, anh em hãy chấp thuận, đừng phê phán quan điểm. 2 Có người tin là ăn được mọi sự, còn kẻ yếu thì đành ăn rau. 3 Người ăn đừng kinh kẻ không ăn, còn kẻ không ăn đừng xét đoán người ăn, vì chưng Thiên Chúa đã chấp nhận nó. 4 Ngươi là ai mà xét đoán gia nhân người khác? Nó đứng hay nó ngã, mặc chủ nó, song nó sẽ đứng vững, vì Chúa có đủ quyền năng cho nó đứng vững. 5 Kẻ thì kể ngày này hơn ngày nọ; người thì kể mọi ngày (như nhau): mỗi người hãy lo cho được xác tín trong trí mình. 6 Kẻ lo đến ngày, thì lo cho Chúa; và kẻ ăn, thì ăn cho Chúa, vì có tạ ơn Thiên Chúa. Người không ăn, thì cho Chúa mà không ăn, và cũng tạ ơn Thiên Chúa. 7 Vì không ai trong chúng ta được sống cho mình, và cũng không ai được chết cho mình. 8 Vì nếu ta sống, chính cho Chúa mà ta sống; và nếu ta chết, thì chính cho Chúa mà ta chết. Vậy dù sống, dù chết, ta vẫn thuộc về Chúa, 9 vì chưng Ðức Kitô đã chết, và đã sống, ấy là để làm Chúa kẻ chết và người sống. 10 Còn ngươi, tại sao ngươi xét đoán anh em ngươi? -- Hay ngươi, tại sao ngươi khinh anh em ngươi? Vì ta hết thảy sẽ ra trước tòa Thiên Chúa, 11 vì đã viết:

Ta sống! Chúa phán, mọi người gối sẽ bái lạy Ta.

Và mọi miệng lưỡi sẽ tuyên dương Thiên Chúa.

12 Ấy vậy, mỗi người chúng ta sẽ phải trả lẽ về chính mình [trước mặt Thiên Chúa].

13 Vậy ta đừng xét đoán nhau nữa! Nhưng phải hơn hãy xét sao để đừng làm anh em phải vấp váp hay sa phạm vì cớ mình. 14 Tôi biết, và trong Chúa Yêsu, tôi được thâm tín rằng: không có vật nào tự mình là dung tục!15 Còn nếu nhân thức ăn, mà anh em ngươi phải phiền lụy, thì ngươi có còn sống theo lòng mến nữa đâu! Ðừng để vì thức ăn của ngươi, mà làm hư đi kẻ đã được Ðức Kitô chết cho mình!

16 Vậy đừng để sự lành của anh em bị người ta bai biếm! 17 Vì Nước Thiên Chúa không phải là việc ăn, việc uống: nhưng là công chính, bình an, và hoan lạc trong Thánh thần. 18 Ai làm tôi Ðức Kitô như vậy, thì được Thiên Chúa vui lòng chấp nhận, và người ta thán phục. 19 Vậy thì ta hãy đeo đuổi bình an và lo tài bồi cho nhau. 20 Vì một thức ăn, ngươi đừng hủy phá công trình của Thiên Chúa. Mọi sự đều trong sạch, nhưng ăn mà gây dịp vấp phạm là sự chẳng lành. 21 Tốt lành ấy là đừng ăn thịt, đừng uống rượu, hay bất cứ điều gì nên dịp vấp phạm cho anh em ngươi!

22 Xác tín ngươi có, ngươi cứ giữ lấy nơi mình, trước mặt Thiên Chúa! Phúc cho kẻ không lên án cho chính mình, trong điều mình quyết định. 23 Còn phân vân mà dám ăn, tất bị lên án, bởi không do xác tín. Phàm điều gì không do xác tín (mà làm), thì có tội.