Chương 1 => Thư Gửi Tín Hữu Rôma | Kinh Thánh Tân Ước (Bản dịch của LM Nguyễn Thế Thuấn)



Ðề thư

1 Phaolô, nô lệ của Ðức Yêsu Kitô, được kêu gọi làm Tông đồ, được tách riêng để giảng Tin Mừng của Thiên Chúa, 2 (Tin Mừng) Người đã hứa trước kia, nhờ các tiên tri trong Sách Thánh. 3 (tức là Tin Mừng) về Con của Người, Ðấng đã xuất tự dòng giống Ðavít, theo xác phàm, - 4 Ðấng đã được đặt làm Con Thiên Chúa quyền năng, theo Thánh khí, do tự phục sinh từ cõi chết, Ðức Yêsu Kitô, Chúa chúng ta: 5 Nhờ Ngài, chúng tôi đã lĩnh ân sủng và sứ vụ tông đồ, để vì Danh Ngài giảng truyền sự vâng phục đức tin, trong mọi dân tộc: 6 Trong số đó, có cả anh em, những kẻ đã được hiệu triệu theo Ðức Yêsu Kitô.

7 Kính gửi anh em hết thảy ở Rôma, những người được Thiên Chúa yêu mến, chư thánh được Người hiệu triệu.

Ân sủng và bình an cho anh em do tự Thiên Chúa, Cha chúng ta, và Chúa Yêsu Kitô!

Tạ ơn. Dự định đi Rôma

8 Trước hết, tôi tạ ơn Thiên Chúa tôi, nhờ Ðức Yêsu Kitô, cho anh em hết thảy, vì chứng đức tin của anh em đã được vang dội khắp thế gian. 9 Người chứng giám cho tôi, Thiên Chúa, Ðấng tôi đem cả tâm thần mà phụng thờ, trong việc rao truyền Tin Mừng về Con của Người: tôi không ngớt nhớ đến anh em, 10 luôn luôn trong kinh nguyện, xin sao được có lần thuận buồn xuôi gió -- nếu là thánh ý Thiên Chúa -- mà đến với anh em, 11những mong ước được giáp mặt anh em, ngõ hầu cùng anh em chia sẻ ơn thần, làm anh em thêm phấn chấn vững vàng, 12 nghĩa là để cùng anh em chia sẻ niềm an ủi do cũng một lòng tin, nơi anh em cũng như nơi tôi!

13 Hỡi anh em, tôi không muốn để anh em không hay không biết là đã lắm lần tôi có dự định đến với anh em -- nhưng cho đến nay tôi vẫn bị ngăn trở -- ngõ hầu tôi được hái lượm quả nào nơi anh em cũng như nơi các dân tộc khác. 14 Với Hi Lạp hay là man di, với thông thái hay là dốt nát, tôi đều mắc nợ, 15 vì thế tôi nong nả đem Tin Mừng đến cho cả anh em nữa, người ở Rôma.

Báo đề tài

16 Quả vậy, tôi không hổ thẹn (rao giảng) Tin Mừng, vì đó là quyền năng của Thiên Chúa để cứu thoát mọi kẻ tin, người Do Thái trước, rồi người Hi Lạp, 17 vì trong đó được mạc khải ra sự công chính của Thiên Chúa -- bởi tin, vì tin -- như đã viết: người công chính bởi tin sẽ sống.

 

I. Sự Công Chính Của Thiên Chúa

1. Nhân Loại Vô Phương

Ðạt Ðến Công Chính Của Thiên Chúa

 

Dân ngoại dưới án thịnh nộ của Thiên Chúa

18 Quả vậy, tự trời sự thịnh nộ của Thiên Chúa được mạc khải ra trên mọi sự vô đạo và bất chính của những kẻ ấy bất chính hãm cầm sự thật.

19 Vì chưng lộ hiện rồi nơi họ những gì biết được về Thiên Chúa, bởi Thiên Chúa đã bày tỏ ra cho họ. 20 Vì từ buổi tạo thành vũ trụ, những gì nơi Người, mắt xác thịt không thể thấy, thì trí khôn nhìn ngắm được nơi công việc Người làm: quyền năng hằng có và thần tính của Người, khiến họ vô phương chữa mình. 21 Vì rằng họ biết Thiên Chúa, họ lại đã không tôn vinh Người như Thiên Chúa, hay không tạ ơn Người, nhưng họ đã hư luống trong các suy tưởng của họ; và lòng ngu muội của họ đã ra tối tăm.

22 Trong khi họ huênh hoang mình khôn ngoan, thì họ đã ra điên rồ. 23 Và họ đã tráo đổi vinh quang Thiên Chúa bất hoại với hình (với) tượng loài người hư nát, và bao cầm thú, cùng rắn rít. 24 Bởi thế cho nên Thiên Chúa đã phó mặc họ cho những đam mê của lòng họ hướng theo ô uế, mà làm nhục nhã thân xác họ, ngay nơi mình họ.

25 Họ là những kẻ đã tráo đổi sự thật của Thiên Chúa với sự dối trá và đã khâm sùng kính bái tạo vật thay vì Ðấng Tạo hóa -- Ðấng đáng chúc tụng muôn đời. Amen. -- 26 Vì thế, Thiên Chúa đã phó mặc họ cho những tình dục bỉ ổi. Nữ giới tráo đổi tính giao lẽ thường để làm những điều nghịch luân. 27 Nam giới cũng vậy, gác bỏ tính giao lẽ thường với nữ giới, mà hăm hở thèm muốn lẫn nhau, trai với trai, làm điều ô trọc, chuốc lấy vào thân cái công lênh đích đáng với sự lầm lạc của họ.

28 Và cũng như họ đã bỏ hỏng việc nhận Thiên Chúa, thì Thiên Chúa đã phó mặc họ cho trí não hư hỏng của họ mà làm những điều chẳng xứng, 29 đầy mọi thứ bất lương, man trá, ác hiểm; quân cáo gian, 30 bỏ vạ, trời đánh, hung bạo, kiêu căng, khoác lác, giá họa, bất hiếu, 31 ngu muội, bội ước, vô tâm, bất nghĩa. 32 Chúng là những kẻ biết án của Thiên Chúa là: những kẻ làm thế thì đáng phải chết, thế mà chẳng những chúng làm, chúng lại còn tán thành những kẻ làm như vậy!