Chương 50 => Sách Huấn Ca | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt ngữ của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ)



 

Thượng tế Si-môn

1 Ông Si-môn là thượng tế, con ông Ô-ni-a.

Trong cuộc đời, chính ông đã trùng tu ngôi nhà Thiên Chúa,

lúc sinh thời, đã củng cố Ðền Thờ.

2 Ông đã cho xây nền móng cao gấp đôi,

và xây cao chân tường bọc quanh Thánh Ðiện.

3 Vào thời ông, người ta đào bể chứa nước,

là cái hồ có kích thước bằng bể đồng thời xưa.

4 Vì lo lắng muốn bảo vệ dân khỏi bị tàn phá,

ông đã củng cố thành phòng khi bị vây hãm.

5 Ông uy nghi biết mấy giữa đám dân,

6 Ông tựa sao mai ngời sáng giữa tầng mây,

như vầng nguyệt vào những đêm rằm,

7 như thái dương chói lọi trên Ðền Thờ Ðấng Tối Cao,

như cầu vồng rực rỡ giữa đám mây huy hoàng.

8 Ông ví như đoá hồng tươi nở giữa mùa xuân,

như cây huệ mọc bên bờ nước, tựa chồi non Li-băng giữa mùa hè.

9 Ông khác nào hương trầm nghi ngút cháy trong lư,

tựa bình vàng nguyên khối cẩn đá quý đủ loại.

10 Ông tựa cây ô-liu nặng trĩu quả ngon,

như cây bách vươn cao đến tận ngàn mây thẳm.

11 Khi ông nhận lấy lễ phục huy hoàng,

và khoác áo choàng lộng lẫy,

khi ông tiến lên bàn thánh,

thì ông làm cho Nơi Thánh được rạng ngời vinh quang.

12 Khi ông đứng cạnh lò thiêu để bên trên bàn thờ,

và nhận từ tay hàng tư tế các phần lễ vật,

thì anh em tư tế đứng vòng quanh ông

theo hình một triều thiên vinh hiển,

như đám cây hương bá núi Li-băng.

Ðứng quanh ông như những thân cây thiên tuế

13 là toàn thể con cái A-ha-ron với lễ phục huy hoàng,

tay mang các lễ phẩm tiến dâng lên Ðức Chúa,

trước mặt toàn thể cộng đồng Ít-ra-en.

14 Trong lúc cử hành các nghi lễ tại bàn thờ,

ông sắp xếp các lễ phẩm dâng kính Ðấng Tối Cao Toàn Năng.

15 Ông giơ tay trên chén,

rồi làm lễ rưới rượu nho và đổ xuống chân bàn thờ,

như hương thơm làm vui lòng Ðấng Tối Cao, Vua vũ trụ.

16 Bấy giờ con cái A-ha-ron cất tiếng tung hô,

thổi kèn đồng, tạo nên một âm thanh vang dội,

để mời gọi dân tưởng nhớ Ðấng Tối Cao.

17 Tức khắc toàn dân cùng phủ phục sát đất

mà thờ lạy Ðức Chúa của họ,

là Ðấng Toàn Năng và là Thiên Chúa Tối Cao.

18 Ðoàn ca viên hát bài ca ngơi,

tiếng hát vang lừng, cung điệu du dương.

19 Dân chúng dâng lời van xin và cầu khẩn

lên Ðức Chúa Tối Cao là Ðấng nhân từ,

cho đến khi nghi lễ kính Ðức Chúa

và buổi cử hành phụng tự đã hoàn thành.

20 Bấy giờ ông Si-môn bước xuống,

giơ tay trên toàn thể cộng đồng con cái Ít-ra-en,

và đọc lời chúc lành của Ðức Chúa;

như thế ông được vinh dự xướng lên Thánh Danh Người.

21 Một lần nữa dân chúng lại phủ phục,

để đón nhận phúc lành từ Ðấng Tối Cao.

 

Lời cầu chúc

22 Giờ đây hãy chúc tụng Thiên Chúa muôn loài,

Ðấng đã làm những điều vĩ đại ở khắp nơi,

Ðấng đã làm cho đời sống chúng ta nên cao quý

ngay từ thuở ta còn trong lòng mẹ,

và đối xử với chúng ta theo lòng lân tuất của Người.

23 Xin Thiên Chúa ban cho tâm hồn chúng ta niềm hoan hỷ,

và cho đời chúng ta được hưởng phúc bình an,

tại đất Ít-ra-en đến muôn thuở muôn đời!

24 Xin Thiên Chúa hằng tỏ lòng lân tuất với chúng ta,

và giải cứu chúng ta trong những ngày chúng ta đang sống!

 

Chống lại ba dân tộc

25 Hồn tôi giận ghét hai dân tộc,

còn dân thứ ba chẳng phải là một dân:

26 Ðó là bọn người sống trên núi Xê-ia,

rồi người Phi-li-tinh,

và đám dân ngu xuẩn ở vùng Si-khem.

 

Kết luận

27 Cuốn sách này ghi lại

một giáo huấn đầy khôn ngoan và hiểu biết

của ông Giê-su, con ông Xi-ra, cháu ông E-la-da,

người thành Giê-ru-sa-lem.

Sự khôn ngoan chất chứa trong tâm hồn,

ông đã đem truyền bá chẳng khác nào mưa tuôn.

28 Phúc cho ai nghiền ngẫm những lời này!

Ai ghi vào tâm khảm, ắt sẽ được khôn ngoan.

29 Quả thật, nếu đem ra thực hành,

họ sẽ nên kiên cường trong hết mọi hoàn cảnh.

Bởi vì ánh sáng của Ðức Chúa

sẽ chiếu soi đường nẻo họ đi.