Chương 20 => Sách Huấn Ca | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt ngữ của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ)



 

Nên nói hay làm thinh

1 Có lời trách mắng không đúng lúc,

có kẻ thinh lặng mà lại biết điều.

2 Thà trách mắng còn hơn giận dữ.

3 Người thú tội thì tránh được bao hệ luỵ.

4 Kẻ dùng bạo lực mà thi hành lẽ phải,

chẳng khác nào hoạn quan muốn hại đời con gái.

5 Có kẻ thinh lặng mà được kể là khôn ngoan,

còn kẻ ba hoa thì đáng ghét.

6 Có kẻ thinh lặng vì chẳng biết nói chi,

có kẻ thinh lặng để chờ thời.

7 Người khôn ngoan biết thinh lặng chờ dịp tốt,

còn kẻ bép xép, dại khờ lại bỏ lỡ cơ may.

8 Kẻ nhiều lời sẽ bị chán ghét,

người hiếu thắng thì bị khinh chê.

 

Những điều nghịch lý

9 Có khi lâm nạn lại thành công,

gặp may mà hoá thiệt thòi.

10 Có lúc cho đi mà con không được lợi,

có lúc cho đi lại được trả gấp đôi.

11 Ðôi khi vinh quang đem lại nhục nhã,

kẻ thấp hèn lại được ngẩng đầu hiên ngang.

12 Có kẻ sắm nhiều mà tốn ít,

nhưng thực ra phải trả gấp bảy lần.

13 Người khôn ngoan nói ít cũng

gây được thiện cảm,

lời hoa mỹ của kẻ ngu đần chỉ là thứ đổ đi.

14 Ích gì cho con quà biếu của đứa khờ dại:

nó biếu một mà trông được mười.

15 Nó cho thì ít, trách mắng thì nhiều,

miệng oang oang như thằng mõ,

hôm nay cho mượn, ngày mai đã đòi.

Người như vậy thật đáng ghét.

16 Kẻ ngu đần nói: "Chẳng có ai thân thiết với tôi,

việc nghĩa tôi làm, chẳng ai biết đến! "

17 Chịu ơn nó toàn những quân mạt hạng,

biết bao lần chúng cười nhạo nó!

 

Tránh ăn nói vụng về

18 Sẩy chân còn hơn lỡ miệng,

những kẻ gian ác cũng sụp đổ nhanh như thế.

19 Người thô lỗ thì giống như câu chuyện không hợp thời,

kẻ dốt nát cứ kể đi kể lại.

20 Kẻ ngu đần không nói được dụ ngôn,

vì lúc phải nói, nó lại chẳng nói.

21 Do túng thiếu, có kẻ tránh được tội,

và không bị ray rứt lúc nghỉ ngơi.

22 Có người tiêu vong vì xấu hổ,

nó tiêu vong vì nể mặt đứa khờ.

23 Có kẻ vì xấu hổ mà hứa hẹn với bạn hữu,

bỗng dưng biến người ấy thành kẻ thù.

 

Gian dối

24 Nơi con người, nói dối là điều đê tiện xấu xa,

kẻ dốt nát cứ luôn mồm nói dối.

25 Trộm cắp còn đỡ hơn nói dối,

nhưng cả hai đều chuốc lấy hư vong.

26 Kẻ quen nói dối là kẻ vô liêm sỉ,

nỗi nhục không bao giờ rời xa nó.

 

Về sự khôn ngoan

27 Kẻ ăn nói khôn ngoan được người khác kính nể,

người cư xử chín chắn được bậc quyền cao trọng dụng.

28 Người làm ruộng thu lúa đầy bồ,

kẻ đẹp lòng các bậc quyền cao, dù có lỗi lầm, cũng được tha thứ.

29 Bổng lộc và quà cáp làm mờ mắt bậc khôn ngoan,

khiến miệng họ mắc quai, không còn dám khiển trách.

30 Khôn ngoan bị che giấu, kho tàng bị chôn vùi:

cả hai nào có ích chi?

31 Người che giấu sự đần độn

vẫn hơn kẻ che giấu sự khôn ngoan.