Chương 39 => Sách Yob (Gióp) | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt ngữ của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ)



 

1 Ngươi có biết mùa sơn dương sinh nở,

có nhìn thấy nai mẹ đẻ con?

2 Ngươi có biết chúng mang thai mấy tháng,

và biết được mùa chúng sinh nở?

3 Chúng ngồi xổm, sinh một bầy con, trút bỏ cơn đau đớn.

4 Bầy con mạnh mẽ, lớn lên giữa đồng hoang,

rồi bỏ bầy, không trở về với mẹ.

5 Ai đã trả tự do cho ngựa vằn,

ai đã cởi dây cột lừa hoang?

6 Chính Ta ban cho nó sa mạc khô cằn làm nhà ở,

đồng chua nước mặn làm chỗ dung thân.

7 Nó chế nhạo nơi phố phường huyên náo,

chẳng nghe lời quát tháo của người cai.

8 Nó rảo khắp núi đồi, nơi nó đang sinh sống

để tìm kiếm cỏ non.

9 Liệu trâu rừng có muốn phục vụ ngươi,

có chịu qua đêm bên máng cỏ ngươi làm?

10 Liệu ngươi có buộc được dây vào cổ nó mà bắt nó đi cày,

và liệu nó có chịu đi theo ngươi cày bừa dưới thung lũng?

11 Liệu ngươi có tin nó vì sức nó mạnh,

để giao cho nó những công việc nặng nề?

12 Ngươi có nghĩ rằng nó sẽ trở lại

và đem lúa về sân phơi của ngươi không?

13 Cánh đà điểu vỗ nhanh, nhưng không sao sánh nổi

với cánh loài chim hạc, chim ưng.

14 Khi nó bỏ trứng lại trên đất,

phó mặc cho cát bụi nóng ran,

15 mà quên rằng có thể có bàn chân giẫm nát,

hay một con thú rừng giày đạp.

16 Nó xử tệ với con, như chúng không phải là con của mình;

có vất vả luống công, nó cũng không tiếc nuối.

17 Vì Thiên Chúa không chịu ban cho nó khôn ngoan,

và không chia cho nó phần trí tuệ.

18 Nhưng đến hồi cất cánh tung bay,

nó coi thường ngựa phi và người cưỡi.

19 Có phải ngươi làm cho ngựa được mạnh sức

choàng lên cổ nó một cái bờm

20 làm cho nó nhảy được như châu chấu?

Tiếng nó hí vang, gây kinh hoàng táng đởm.

21 Nó lấy chân bới đất,

tự hào vì sức mạnh, nhắm phía trước lao mình,

chẳng màng chi vũ khí.

22 Nó coi thường sợ hãi, bất chấp cả khiếp kinh,

trước mũi gươm, nhất định không lùi bước.

23 Trên đầu nó, tên bay vùn vụt, giáo và lao sáng quắc.

24 Giận điên lên, nó nuốt chửng không gian,

nghe tiếng kèn thúc quân, nó không cầm mình nổi.

25 Mỗi lần kèn thúc, nó kêu: A ha!

Từ đàng xa, nó đã đánh hơi được mùi chinh chiến,

nghe được tiếng tướng lãnh quát vang và tiếng hò xung trận.

26 Có phải nhờ trí tuệ của ngươi mà bồ câu bay được,

sải cánh hướng về phương nam?

27 Có phải vì ngươi ra lệnh mà chim bằng bay lên

tìm nơi cao chót vót mà làm tổ?

28 Nó chọn hang hốc làm nơi ẩn mình

và nghỉ đêm trong khe núi đá.

29 Từ chỏm núi cao, nó rình mồi, đôi mắt nhìn ra xa.

30 Bầy con của nó uống máu đến say sưa;

xác chết ở đâu là nó ở đó.