Chương 30 => Sách Yob (Gióp) | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt ngữ của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ)



 

B. Cơn khốn cùng hiện tại

1 Giờ đây, tôi bị những người ít tuổi hơn nhạo cười,

cha ông họ từng bị tôi khinh dể

và xếp vào hạng chó canh bầy vật.

2 Cánh tay mạnh mẽ của họ làm gì được cho tôi,

sinh lực của họ đã tan biến mất rồi.

3 Kiệt lực vì túng thiếu và đói lả:

họ phải gặm đất khô trong miền đất hoang tàn đổ nát.

4 Họ hái rau lê trong bụi rậm, đào rễ kim tước làm bánh ăn.

5 Họ bị đuổi ra khỏi cộng đoàn, và bị đối xử như quân trộm cắp.

6 Họ phải sống ở bên bờ khe, trong các hầm đất và hốc đá.

7 Họ rống lên trong những bụi rậm,

chen chúc nhau giữa các đám gai.

8 Con cái kẻ ngu si đần độn cũng như con cái kẻ vô danh tiểu tốt

bị đánh bật khỏi quê hương xứ sở.

9 Giờ đây tôi thành cớ cho họ chê cười, nên đề tài cho họ đàm tiếu.

10 Họ gớm ghiếc và lánh xa tôi,

nhổ vào mặt tôi không chút ngần ngại.

11 Bởi vì Thiên Chúa nới lỏng dây cung của tôi,

Người làm tôi bị nhục, nên họ cũng chẳng coi tôi ra gì.

12 Bên phải tôi, một đám người nổi dậy,

họ làm tôi trượt chân, còn mở đường cho bất hạnh ập tới.

13 Họ phá huỷ con đường tôi đi để tiêu diệt tôi,

tiến đánh tôi không cần ai giúp đỡ.

14 Họ ùa vào như đi qua một lỗ hổng lớn,

băng mình qua đống đổ nát hoang tàn.

15 Kinh hoàng lại ập xuống trên tôi,

niềm hy vọng của tôi tiêu tan như gió thoảng,

ơn cứu thoát của tôi biến mất tựa mây bay.

16 Và giờ đây mạng sống tôi tàn lụi,

những ngày khốn khổ vây bọc lấy tôi.

17 Ban đêm, xương cốt tôi đau như bị chọc thủng,

các vết thương nhức nhối khôn nguôi.

18 Người nắm lấy áo tôi thật chặt, siết vào tôi như cổ áo dài.

19 Người quăng tôi vào đống bùn nhơ,

khiến tôi trở nên như tro như bụi.

20 Con kêu lên Ngài, nhưng Ngài không đáp,

con trình diện Ngài, nhưng Ngài chẳng lưu tâm.

21 Ngài đối xử với con tàn nhẫn,

giương cánh tay mạnh mẽ đánh phạt con.

22 Ngài nâng con lên, cho cỡi mây đạp gió,

làm con tan chảy trong giông tố bão bùng.

23 Quả thật, con biết Ngài bắt con quay về cõi chết,

về nhà hội ngộ của tất cả nhân sinh.

24 Dù vậy, nào tôi đã chẳng giơ tay trợ giúp

kẻ khốn cùng kêu cứu lúc lâm nguy?

25 Nào tôi đã chẳng khóc người lầm than vất vả,

chẳng động lòng thương kẻ túng nghèo?

26 Tôi mong hạnh phúc, nhưng lại gặp bất hạnh,

chờ ánh sáng, lại gặp tối tăm.

27 Ruột gan tôi sôi sục không ngừng,

những ngày khốn quẫn ập xuống trên tôi.

28 Tôi bước đi trong tăm tối không ánh mặt trời,

giữa lòng đại hội, tôi đứng lên cầu cứu.

29 Tôi trở thành anh em với chó rừng, nên bạn hữu với đà điểu.

30 Da tôi đã sạm đen, xương cốt bị thiêu trong cơn sốt.

31 Ðàn tôi văng vẳng khúc nhạc sầu, sáo tôi dìu dặt cung ai oán.