Chương 9 => Thư Gửi Tín Hữu Rô-Ma | Kinh Thánh Tân Ước (Bản dịch Việt ngữ của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ)
C. Vấn đề Ítraen không tin
Các đặc ân dành cho Ít-ra-en
(1) Có Ðức Kitô chứng giám, tôi xin nói sự thật, tôi không nói dối và lương tâm tôi, được Thánh Thần huóng dẫn, cũng làm chứng cho tôi rằng: (2) lòng tôi rất đỗi ưu phiền và đau khổ mãi không ngơi. (3) Quả vậy, giả như vì anh em đồng bào của tôi theo huyết thống, mà tôi có bị nguyền rủa và xa lìa Ðức Kitô, thì tôi cũng cam lòng. (4) Họ là người Ítraen, họ đã được Thiên Chúa nhận làm con, được Người cho thấy vinh quang, ban tặng các giao ước, lề luật, một nền phụng tự và các lời hứa; (5) họ là con cháu các tổ phụ; và sau hết, chính Ðức Kitô, xét theo huyết thống, cũng cùng một nòi giống với họ. Người là Thiên Chúa, Ðấng vượt trên mọi sự. Chúc tụng Người đến muôn thuở muôn đời. Amen.
Thiên Chúa không thất tín
(6) Nói thế không có nghĩa là lời Thiên Chúa đã hóa ra vô hiệu. Vì không phải tất cả con cháu ông Apraham đều là dân Ítraen; (7) cũng như không phải vì họ thuộc dòng dõi ông Ápraham mà họ đều là con cái ông. Nhưng chính dòng dõi Ixaác mới được mang tên ngươi, (8) nghĩa là không phải hễ là con đẻ của ông Ápraham, thì là con cái của Thiên Chúa; nhưng con cái sinh ra do lời Thiên Chúa hứa mới được kể là chính tông. (9)Thật vậy, lời hứa là thế này: Sang năm, cũng vào thời kỳ này, Ta sẽ trở lại và Xara sẽ có một con trai. (10) Không phải chỉ có thế: bà Rêbêca đã có thai với một người duy nhất là ông Ixaác, tổ tiên chúng ta. (11) Nhưng khi các con bà chưa sinh ra, và do đó chưa làm gì tốt hay xấu, thì Thiên Chúa đã nói với bà: Thằng anh sẽ làm tôi thằng em. Như vậy là để giữ vững kế hoạch Thiên Chúa đã tự do chọn lựa, (12) mà chọn không dựa vào việc người ta làm, nhưng dựa vào ý Thiên Chúa là Ðấng kêu gọi. (13) Như có lời chép: Ta yêu Giacóp mà ghét Êxau.
Thiên Chúa không bất công
(14) Vậy phải nói sao? Chẳng lẽ Thiên Chúa bất công ư? Không phải thế! (15) Quả vậy, Thiên Chúa đã phán với ông Môsê: Ta muốn thương xót ai thì thương xót, muốn cảm thương ai thì cảm thương. (16) Vậy người ta được chọn không phải vì muốn hay chạy vạy, nhưng vì được Thiên Chúa thương xót. (17) Quả thế, trong Kinh Thánh, Thiên Chúa cũng nói với vua Pharaô: Ta đã cất nhắc ngươi lên, chính là để dùng ngươi làm cớ cho mọi người thấy sức mạnh của Ta, và để cho danh Ta lẫy lừng trên khắp hoàn cầu. (18) Vậy Thiên Chúa thương xót ai là tùy ý Người, và làm cho ai ra cứng cổ cũng tùy ý Người.
(19) Hẳn bạn sẽ nói với tôi: "Vậy Thiên Chúa còn trách gì nữa? Vì ai cưỡng lại được ý Người?" (20) Hỡi người, bạn là ai mà dám cãi lại Thiên Chúa? Chẳng lẽ sản phẩm lại nói với người sản xuất: Sao ông làm ra tôi như thế này? (21) Phải chăng thợ gốm không có quyền dùng đất sét theo ý mình: từ cùng một nắm đất mà nắn ra đồ vật khác nhau, cái thì dùng vào việc cao quý, cái thì dùng vào việc thấp hèn. (22) Thiên Chúa cũng vậy: dù muốn cho thấy cơn thịnh nộ và cho biết sức mạnh của Người, nhưng Người đã hết lòng kiên nhẫn chịu đựng những kẻ đáng hứng chịu cơn thịnh nộ và chờ sẵn ngày diệt vong. (23) Thiên Chúa cũng muốn cho biết vinh quang của Người dồi dào biết mấy đối với những kẻ được Người thương xót, những kẻ mà Người đã chuẩn bị trước cho họ lãnh nhận vinh quang đó. (24) Những kẻ ấy là chính chúng ta. Thiên Chúa đã kêu gọi chúng ta không phải chỉ thuộc dân Dothái, mà còn thuộc các dân ngoại nữa.
Cựu Ước thấy trước Ít-ra-en sẽ thất trung
và dân ngoại sẽ được kêu gọi
(25) Ðó chính là điều Thiên Chúa phán trong sách Hôsê: Dân trước đây không phải dân của Ta, Ta sẽ gọi là Dân của Ta; người chẳng được yêu, Ta sẽ gọi là Người Yêu. (26) Và chính ở nơi đã nói về họ: "Các ngươi không phải là dân của Ta", thì ở đó họ sẽ được gọi là con cái của Thiên Chúa hằng sống. (27) Ngôn sứ Isaia đã lớn tiếng nói về dân Ítraen rằng: Dù số con cái Ítraen có nhiều như cát biển, thì chỉ phần còn lại mới được cứu. (28) Quả thế, Ðức Chúa sẽ thực hiện lời Người cách trọn vẹn và mau chóng trên mặt đất. (29) Như ngôn sứ Isaia đã tiên báo: Nếu như Ðức Chúa các đạo binh chẳng chừa lại cho chúng ta kẻ nối dõi, thì chúng ta đã trở nên như thành Xơđom, và giống như thành Gômôra rồi.
(30) Vậy phải nói sao? Phải nói rằng: các dân ngoại không tìm cách để được nên công chính, thì được nên công chính, mà được nên công chính là nhờ đức tin. (31) Còn dân Ítraen tìm mọi luật làm cho họ nên công chính thì lại không đạt tới luật đó. (32) Tại sao thế? Tại vì họ không tìm cách nên công chính nhờ đức tin, nhưng nhờ việc làm. Họ đã vấp phải hòn đá làm cho vấp, (33) như có lời chép rằng: Này đây Ta đặt tại Xion một hòn đá làm cho vấp, một tảng đá làm cho ngã; nhưng kẻ tin vào đó sẽ không phải thất vọng.