Chương 3 => Thư Gửi Tín Hữu Rô-Ma | Kinh Thánh Tân Ước (Bản dịch Việt ngữ của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ)



Mặc dầu có lời hứa của Thiên Chúa

(1) Vậy thì người Dothái được gì hơn? Phép cắt bì có ích lợi gì? (2) Nhiều lắm chứ! Về mọi mặt! Trước hết, họ đã được thiên Chúa giao phó lời Người cho họ. (3) Nhưng nếu có một số người Dothái không trung tín thì sao? Chẳng lẽ sự bất trung bất tín của họ lại làm cho lòng trung tín của Thiên Chúa ra vô hiệu? (4) Không phải thế! Thiên Chúa nhất định là Ðấng chân thật, còn mọi người đều giả dối. Như có lời chép trong Kinh Thánh:

Như vậy, Ngài thật công bình khi tuyên án,

liêm chính khi xét xử.

(5) Nhưng nếu sự bất chính của chúng tôi làm nổi bật sự công chính của Thiên Chúa, thì phải nói sao? Phải chăng Thiên Chúa không công chính khi Người trút cơn thịnh nộ? Ấy là tôi nói theo kiểu người phàm. (6)Không phải thế! Vì giả như Thiên Chúa không công chính, thì làm sao Người phán xét thế gian được? (7) Nhưng nếu sự giả dối của tôi làm cho thấy rõ hơn Thiên Chúa là Ðấng chân thật, và như vậy càng tôn vinh Người, thì tại sao tôi lại còn bị kết án là kẻ tội lỗi? (8) Thế thì "Sao ta không cứ làm điều dữ đi, để nhờ đó mà được điều lành?" như có những kẻ vu cho chúng tôi nói câu đó. Họ có bị kết tội cũng là đích đáng.

Mọi người đều bị tội lỗi thống trị

(9) Vậy thì sao? Người Dothái chúng tôi có hơn gì người khác không? Không hơn gì cả! Quả thế, chúng ta đã chứng minh rằng mọi người, Dothái cũng như Hylạp đều bị tội lỗi thống trị. (10) Như có lời chép rằng:

Không ai là người công chính, dẫu một người cũng không;

(11) chẳng ai có lương tri, chẳng ai kiếm tìm Thiên Chúa.

(12) Người người đã lìa xa chính lộ,

chỉ biết theo nhau làm chuyện suy đồi;

chẳng có một ai làm điều thiện,

dẫu một người cũng không.

(13) Cửa họng chúng như nấm mồ mở rộng,

khéo đẩy đưa ba tấc lưỡi phỉnh phờ

chúng chứa đầy mồm nọc độc hổ mang,

(14) miệng độc dữ điêu ngoa những buông lời nguyền rủa.

(15) Chúng nhanh chân đi đổ máu người ta,

(16) đi tới đâu cũng gieo rắc tai họa.

(17) Chúng chẳng biết con đường đưa tới bình an,

(18) chẳng thấy cần phải kính sợ Thiên Chúa.

(19) Chúng ta biết rằng: tất cả những gì sách Luật nói là nhằm những người sống dưới Luật đó. Như vậy ai ai cũng phải câm miệng và mọi người trên thế gian đều đắc tội trước tòa Thiên Chúa. (20) Bởi lẽ trước nhan Thiên Chúa, không người phàm nào được nhìn nhận là công chính vì đã làm những gì Luật dạy. Luật chẳng qua chỉ làm cho người ta ý thức về tội.

 

B. Con người được nên công chính nhờ đức tin

 

Thiên Chúa cho thấy Người là Ðấng Công Chính

(21) Nhưng ngày nay, sự công chính của Thiên Chúa đã được thể hiện mà không cần đến Luật Môsê. Ðiều này, sách Luật và các ngôn sứ làm chứng. (22) Quả thế, người ta được Thiên Chúa làm cho nên công chính nhờ lòng tin vào Ðức Giêsu Kitô. Tất cả những ai tin đều được như thế, bất luận là ai. (23) Thật vậy, mọi người đã phạm tội và bị tước mất vinh quang Thiên Chúa, (24) nhưng họ được trở nên công chính do ân huệ Thiên Chúa ban không, nhờ công trình cứu chuộc thực hiện trong Ðức Kitô Giêsu. (25) Thiên Chúa đã định cho Ðức Kitô Giêsu phải đổ máu mình ra, làm hy lễ đem lại ơn tha tội cho những ai tin. Như vậy, Thiên Chúa cho thấy Người là Ðấng Công Chính. Trước kia, trong thời Thiên Chúa nhẫn nại, Người đã bỏ qua các tội lỗi người ta phạm. (26) Nhưng bây giờ, Người muốn cho thấy rằng Người vừa là Ðấng Công Chính, vừa làm cho kẻ tin vào Ðức Giêsu được nên công chính.

Vai trò của đức tin

(27) Vậy thì hãnh diện ở chỗ nào? Chẳng còn gì để hãnh diện! Dựa vào luật nào mà hãnh diện? Vào việc làm chăng? Không, nhưng dựa vào lòng tin. (28) Thật vậy, chúng tôi nghĩ rằng: người ta được nên công chính vì tin, chứ không phải vì làm những gì Luật dạy. (29) Hay là Thiên Chúa chỉ là Thiên Chúa của người Dothái thôi? Thiên Chúa không là Thiên Chúa của các dân ngoại nữa sao? Có chứ! Người cũng là Thiên Chúa của các dân ngoại nữa, (30) vì chỉ có một Thiên Chúa, Ðấng làm cho người được cắt bì nên công chính vì họ tin, và làm cho người không được cắt bì nên công chính cũng bởi họ tin. (31) Vậy có phải là chúng ta dựa vào đức tin mà hủy bỏ Lề Luật chăng? Không phải thế! Trái lại, chúng ta củng cố Lề Luật.