Xứng với Thầy (28.6.2020 – Chúa Nhật 13 Thường Niên, năm A)
Lời Chúa: Mt 10, 37-42
Khi ấy, Đức Giêsu sai mười hai tông đồ đi và nói với các môn đệ rằng: “Ai yêu cha hay yêu
mẹ hơn Thầy, thì không xứng với Thầy. Ai yêu con trai hay con gái mình hơn
Thầy, thì không xứng với Thầy. Ai giữ lấy mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai
liều mất mạng sống mình vì Thầy, thì sẽ tìm thấy được. Ai đón tiếp anh em là
đón tiếp Thầy, và ai đón tiếp Thầy là đón tiếp Ðấng đã sai Thầy.Ai đón tiếp một
ngôn sứ, vì người ấy là ngôn sứ, thì sẽ được lãnh thưởng dành cho bậc ngôn sứ;
ai đón tiếp một người công chính, vì người ấy là người công chính, thì sẽ được
lãnh phần thưởng dành cho bậc công chính. Và ai cho một trong những kẻ bé nhỏ
này uống, dù chỉ là một chén nước lã mà thôi, vì kẻ ấy là môn đệ của Thầy, thì
Thầy bảo thật anh em, người đó sẽ không mất phần thưởng đâu”.
Suy niệm:
Hai mươi sáu năm trời, vác
một cây thánh giá gỗ,
dài 3,6m,
ngang 1,8m, nặng 18 kg,
vượt qua
50.140 km, 227 quốc gia, 7 lục địa:
đó là điều
mục sư Arthur Blessit đã làm từ Noel 1969.
Ông là
người giữ kỷ lục đi bộ quãng đường dài nhất.
“Tôi đã đi
qua các sa mạc, rừng rậm,
đã từng bị
tấn công bởi voi, rắn, cá sấu.
Tôi đã bị
bắt giam 21 lần và suýt bị hành hình...”
Chỉ còn 50
nước ông chưa đặt chân tới.
Ông hy
vọng sẽ hoàn tất chuyến đi này trước năm 2000.
Như vậy
ông sẽ là người đầu tiên
đưa thánh
giá đi khắp mọi nơi trên thế giới.
Cử chỉ của
ông làm chúng ta suy nghĩ.
Vác thánh
giá là chấp nhận nặng nề và bấp bênh,
nặng nề vì
khúc gỗ trên vai, bấp bênh vì nguy hiểm.
Ðức Giêsu mời gọi các môn
đệ
vác thánh
giá của mình mà theo Ngài.
Chẳng có
con đường nào tốt hơn con đường Ngài đã đi.
Con đường
khó nghèo, khiêm hạ ở Bê-lem và Na-da-rét.
Con đường
rao giảng trong nhọc nhằn ở phần đất xứ Galilê.
Con đường
đầy đe dọa hiểm nghèo khi lên Giêrusalem.
Con đường
hiến mình khi vác thánh giá lên Núi Sọ.
Chúng ta
được mời gọi đi theo Ngài trên các con đường ấy,
hay đúng
hơn đi theo Ngài trên nẻo đường của đời mình,
không cô
đơn thất vọng, vì biết nơi mình sắp đến.
Thánh giá
của chúng ta không phải là khúc gỗ,
nhưng là
những gì ta phải từ bỏ, dù rất yêu mến,
những
người ta phải yêu mến, dù rất muốn từ bỏ.
Chúng ta
chỉ vác nổi thánh giá của mình
nếu chúng
ta dám yêu thực sự.
Chỉ khi
yêu mến Thiên Chúa và tha nhân,
chúng ta
mới dám quên mình, bỏ mình, mất mình, hiến mình.
Ðiểm mới mẻ của Tân Ước là
tình yêu đối với Ðức Giêsu.
Ngài đòi
ta phải yêu Ngài hơn cha mẹ, hơn con cái.
Ngài còn
đòi ta chịu mất mạng vì Ngài.
Nếu Ðức
Giêsu không phải là hiện thân của chính Thiên Chúa,
nếu Ngài
đã không chết vì chúng ta trước,
thì Ngài
chẳng có quyền đòi hỏi những hy sinh như vậy.
Trải qua
20 thế kỷ, biết bao thế hệ Kitô hữu
đã dám
sống đến cùng tình yêu ấy.
Truyền
giáo không phải chỉ là thông truyền đức tin
mà còn là
thông truyền tình yêu,
là làm cho
Ðức Giêsu được mọi người yêu mến.
Nhưng trước hết, chúng ta
phải cảm nghiệm được Tình Yêu
để cả cuộc
đời ta là lời đáp cho Tình Yêu,
là cuộc
sống sao cho xứng với Thầy
(c.37.38).
Ước gì
chúng ta yêu Ðức Giêsu trên mọi sự,
yêu mọi sự
trong Ngài và dưới Ngài,
chấp nhận
mất cái tôi nhỏ mọn, để được cái tôi triển nở.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa,
xin
nhận lấy trọn cả tự do, trí nhớ, trí hiểu,
và trọn
cả ý muốn của con,
cùng
hết thảy những gì con có,
và
những gì thuộc về con.
Mọi sự ấy, Chúa đã ban
cho con,
lạy
Chúa, nay con xin dâng lại cho Chúa.
Tất cả
là của Chúa,
xin
Chúa sử dụng hoàn toàn theo ý Chúa.
Chỉ xin ban cho con lòng
mến Chúa và ân sủng.
Ðược
như thế, con hoàn toàn mãn nguyện. Amen.