Đứng dậy mà đi (07.12.20120 – Thứ Hai Tuần 2 Mùa Vọng)
Lời Chúa: Lc 5, 17-26
Một hôm, khi Ðức Giêsu giảng dạy, có mấy người Pharisêu và
luật sĩ ngồi đó; họ từ khắp các làng mạc miền Galilê, Giuđê và từ Giêrusalem mà
đến. Quyền năng Chúa ở với Người, khiến Người chữa lành các bệnh tật. Và kìa có
mấy người khiêng đến một bệnh nhân bị bại liệt nằm trên giường, họ tìm cách đem
vào đặt trước mặt Người. Nhưng vì có đám đông, họ không tìm được lối đem người
ấy vào, nên họ mới lên mái nhà, dỡ ngói ra, thả người ấy cùng với cái giường
xuống ngay chính giữa, trước mặt Ðức Giêsu. Thấy họ có lòng tin như vậy, Người
bảo: “Này anh, anh đã được tha tội rồi.” Các kinh sư và các người Pharisêu bắt
đầu suy nghĩ: “Người đang nói phạm thượng là ai vậy? Ai có quyền tha tội ngoài
một mình Thiên Chúa ra?” Nhưng Ðức Giêsu thấu biết họ đang suy nghĩ như thế,
nên Người lên tiếng bảo họ rằng: “Trong bụng các ông đang nghĩ gì vậy? Trong
hai điều: một là bảo: “Anh đã được tha tội rồi”, hai là bảo: “Ðứng dậy mà đi”,
điều nào dễ hơn? Vậy, để các ông biết: ở dưới đất này, Con Người có quyền tha
tội - Ðức Giêsu bảo người bại liệt: tôi truyền cho anh: “Hãy đứng dậy, vác lấy
giường của anh mà đi về nhà!” Ngay lúc ấy, người bại liệt trỗi dậy trước mặt
họ, vác cái anh đã dùng để nằm, vừa đi về nhà vừa tôn vinh Thiên Chúa.
Mọi người đều sửng sốt và tôn vinh Thiên Chúa. Họ kinh hãi
bảo nhau: “Hôm nay, chúng ta đã thấy những chuyện lạ kỳ!”
Suy niệm:
Bệnh tật
nơi thân xác con người
có thể tượng trưng cho một thứ bệnh
tật nào đó nơi tinh thần.
Ít người mắc bệnh câm, nhưng ai
cũng có kinh nghiệm về sự câm nín,
do sợ hãi của chính mình hay do bị
đe dọa bắt phải im.
Ít người mắc bệnh điếc, nhưng lại
có quá nhiều cuộc đối thoại
mà hai bên chẳng hiểu nhau, vì mất
khả năng nghe.
Người mù không phải chỉ là người
không thấy ánh mặt trời,
nhưng còn là người không dám thấy
ánh sáng của sự thật,
không nhận ra hình ảnh người anh em
nơi khuôn mặt kẻ thù.
Không phải ai cũng có bàn tay khô
bại, không duỗi ra được,
nhưng ai cũng có lần thấy mình khó
đưa tay ra để bắt tay người khác.
Đức Giêsu đã chữa cả thảy bao nhiêu
bệnh nhân, chúng ta không biết.
Nhưng chắc Ngài đã không dừng lại ở
việc chữa lành thân xác.
Ngài muốn một sự lành mạnh nơi toàn
diện con người.
“Bấy giờ
kẻ què sẽ nhảy nhót như nai” (Is 35, 6).
Lời của ngôn sứ Isaia trong bài đọc
1 đã ứng nghiệm.
Khi anh bại liệt trỗi dậy, vác
giường và đi một mạch về nhà,
chúng ta thấy niềm vui bừng tỏa
trên khuôn mặt của anh và các bạn.
Cả gia đình của anh cũng sẽ ngập
tràn hạnh phúc
khi thấy anh trở về, đi đứng như
một người bình thường.
Nhưng có điều họ không nhận ra đó
là chuyện anh được tha tội.
Đức Giêsu đã tha tội cho anh dù anh
không xin,
vì điều anh quan tâm chỉ là sự bất
toại thể lý.
Nhưng tâm hồn anh đã bước đi,
trước khi đôi chân anh đi được.
Sự trỗi dậy của anh là sự trỗi dậy
của cả hồn lẫn xác.
Đức Giêsu có cơ hội để tỏ cho nhóm
các luật sĩ và Pharisêu thấy
không nhất thiết phải đi gặp tư tế
và dâng lễ đền tội mới được tha.
Chỉ bằng một lời nói đơn sơ dễ
dàng, Ngài có quyền ban ơn tha thứ.
Chính việc anh bất toại được chữa
lành làm chứng về quyền năng này.
Ngược với
thái độ tin tưởng táo bạo của anh bất toại và các bạn,
là thái độ thụ động ngồi của các
luật sĩ và Pharisêu.
Họ cứng nhắc trong suy nghĩ truyền
thống của mình :
chỉ một mình Thiên Chúa mới có thể
tha tội.
Họ không tin Đức Giêsu được chia sẻ
quyền ấy từ Cha,
dù họ đã tận mắt thấy anh bất toại
đi được.
Mùa Vọng là thời gian trỗi dậy, ra
khỏi sự bất toại và bước đi.
Có những bệnh bất toại về mặt
thiêng liêng,
khiến tôi không đến gần Chúa được,
cũng không dám đến với anh em.
Có những bất toại về trí tuệ khiến
tôi bị kẹt
trong những định kiến, thiên kiến,
thành kiến,
không dám mở ra để đón nhận những
sự thật bất ngờ và đáng sợ.
Có những bất toại về tình cảm khiến
tim tôi như bị cầm tù,
không sao thoát khỏi được chuyện
yêu ghét oán hờn dai dẳng.
Xin Giêsu giải phóng tôi, cho tôi
khỏi bất toại, để tôi được tự do.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
sống cho Chúa thật là điều khó.
Thuộc về Chúa thật là một thách đố cho con.
Chúa đòi con cho Chúa tất cả
để chẳng có gì trong con lại không là của Chúa.
Chúa thích lấy đi những gì con cậy dựa
để con thực sự tựa nương vào một mình Chúa.
Chúa thích cắt tỉa con khỏi những cái rườm rà
để cây đời con sinh thêm hoa trái.
Chúa cương quyết chinh phục con
cho đến khi con thuộc trọn về Chúa.
Xin cho con dám ra khỏi mình,
ra khỏi những bận tâm và tính toán khôn ngoan
để sống theo những đòi hỏi bất ngờ của Chúa,
dù phải chịu mất mát và thua thiệt.
Ước gì con cảm nghiệm được rằng
trước khi con tập sống cho Chúa
và thuộc về Chúa
thì Chúa đã sống cho con
và thuộc về con từ lâu. Amen.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.