Người vẫn ngủ (30.6.2015 – Thứ ba Tuần 13 Thường niên)
Người vẫn ngủ
Lời Chúa: Mt 8, 23-27
Khi ấy Đức Giêsu xuống thuyền, các môn đệ đi
theo Người. Bỗng nhiên biển động mạnh khiến sóng ập vào thuyền, nhưng Người vẫn
ngủ. Các ông lại gần đánh thức Người và nói: “Thưa Ngài, xin cứu chúng con,
chúng con chết mất!” Đức Giêsu nói: “Sao nhát thế, hỡi những người kém lòng
tin!” Rồi Người trỗi dậy, ngăm đe gió và biển: biển liền lặng như tờ. Người ta
ngạc nhiên và nói: “Ông này là người thế nào mà cả đến gió và biển cũng tuân
lệnh?”
Suy niệm:
Nếu mức
nước biển dâng lên thêm một mét do nạn toàn cầu ấm lên,
nhiều vùng đất của nước Việt Nam sẽ
bị chìm dưới mặt nước.
Bão lụt, hạn hán, động đất, núi
lửa, vẫn là những thảm họa cho con người.
Ngày nay người ta biết rằng phần
lớn thiên tai không do Trời,
nhưng do con người phá hoại trái
đất là công trình tốt đẹp của Trời cao.
Bài Tin Mừng hôm nay cho thấy uy
quyền của Đức Giêsu,
không phải trên ma quỷ hay bệnh
tật, nhưng trên thiên nhiên.
Ngài đã dùng quyền đó để bảo vệ các
môn đệ khỏi bị dập vùi bởi sóng gió.
Thầy
Giêsu đã ra lệnh cho họ qua bên kia hồ (Mt 8, 18).
Ngài xuống thuyền trước, các môn đệ
theo sau (c. 23).
Đi theo Thầy Giêsu, trên cùng một
con thuyền, đâu hẳn được bình an.
Cơn bão lớn ngoài biển đến thật bất
ngờ,
khiến con thuyền của Thầy trò chao
đảo vì sóng gió.
Giữa cơn cuồng nộ của biển cả, giữa
sự kinh hoàng nhốn nháo của các môn đệ,
Thầy Giêsu vẫn ngủ yên.
Dường như chẳng có gì khuấy động
được giấc ngủ bình an của Thầy.
“Thưa Ngài, xin cứu, chúng con chết
mất” (c. 25).
Lời đánh thức vội vã, hối thúc, khi
cái chết đã gần kề.
Nhưng Thầy Giêsu lại chẳng có vẻ gì
vội vã.
Giữa tiếng thét gào của sóng gió và
sự chòng chành của con thuyền,
Thầy Giêsu đã quở trách các môn đệ
vì sự cuống cuồng sợ hãi của họ,
hậu quả của việc thiếu lòng tin (c.
26).
Thầy đã không làm cho biển lặng
sóng yên ngay lập tức,
vì tập bình an giữa sóng gió là
điều khó và cần hơn nhiều.
Lắm khi
chúng ta không hiểu tại sao thuyền đời chúng ta gặp bão,
dù có Thầy trong thuyền, dù chúng
ta đã theo Thầy nghiêm túc.
Chúng ta lại càng không hiểu tại
sao Thầy có thể ngủ được bình an,
khi chúng ta gặp muôn vàn thử thách
và rơi vào tuyệt vọng.
Nhưng Thầy Giêsu cũng không hiểu
tại sao chúng ta lại sợ đến thế (c. 26).
Tại sao chúng ta lại sợ thuyền chìm
hay sợ chết ?
Nếu có đức tin vào Thầy thì sóng
gió đâu nhận chìm được chúng ta.
“Thiên
Chúa ngủ” mãi mãi là điều khó hiểu và khó chịu.
Đừng ngại đánh thức Ngài và kêu
cứu.
Đừng ngại la to át tiếng sóng, để
làm cho Ngài nghe được.
Nhưng cũng nên nhìn Ngài ngủ bình
an, để khỏi bị hốt hoảng.
Không hẳn là Ngài sẽ trỗi dậy ngay
và dẹp tan bão tố.
Không hẳn là chúng ta sẽ được giải
thoát ngay khỏi mọi nỗi hiểm nghèo.
Điều quan trọng là lòng ta được
bình an,
vì biết Ngài vẫn bình an ở lại
trong con thuyền đời ta.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa
Giêsu,
con chẳng dám xin đi trên mặt nước
như Phêrô,
nhưng nhiều khi con cảm thấy
sống đức tin giữa lòng cuộc đời
chẳng khác nào đi trên mặt nước.
Có bao thứ sóng gió đẩy đưa và lôi cuốn.
Có bao cám dỗ muốn hút con vô vực
sâu.
Cả sự nặng nề của thân xác con
cũng kéo ghì con xuống.
Đi trên mặt nước cuộc đời chẳng mấy
dễ dàng.
Nhiều khi con thấy mình bàng hoàng
sợ hãi.
Xin cứu con khi con hầu chìm.
Xin nắm lấy tay con khi con quỵ ngã.
Xin nâng đỡ niềm tin yếu ớt của con,
để con trở nên nhẹ tênh
mà bước những bước dài hướng về
Chúa. Amen.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ