Đạo đức giả (11.9.2015 – Thứ sáu Tuần 23 Thường niên)
Đạo đức giả
Lời Chúa:
Lc 6, 39-42
Khi ấy, Ðức Giêsu
kể cho môn đệ dụ ngôn này: “Mù mà lại dắt mù được sao? Lẽ nào cả hai lại không
sa xuống hố? Học trò không hơn thầy, có học hết chữ cũng chỉ bằng thầy mà thôi.
Sao anh thấy cái rác trong con mắt của người anh em, mà cái xà trong con mắt
của chính mình thì lại không để ý tới? Sao anh lại có thể nói với người anh em:
“Này anh, hãy để tôi lấy cái rác trong con mắt anh ra”, trong khi chính mình
lại không thấy cái xà trong con mắt của mình? Hỡi kẻ đạo đức giả! Lấy cái xà ra
khỏi mắt ngươi trước đã, rồi sẽ thấy rõ, để lấy cái rác trong con mắt người anh
em!”
Suy niệm:
Sống ở
đời chúng ta liên tục phải đưa ra những phán đoán.
Có những phán đoán về người khác:
đúng, sai, tốt, xấu.
Giáo dục một người là giúp người đó
có được phán đoán khách quan.
Khi Đức Giêsu dạy các môn đệ đừng
xét đoán (Lc 6, 37),
Ngài không bảo họ đừng đưa ra những
phán đoán hay nhận định.
Ngài cũng không coi thường những
phán quyết của quan tòa.
Đơn giản Ngài chỉ muốn chúng ta
tránh một khuynh hướng dễ gặp,
đó là chỉ trích phê phán, bới lông
tìm vết, đối với tha nhân.
Các môn
đệ sẽ phải là những nhà lãnh đạo dân Chúa.
Họ không thể là những người dẫn
đường mù lòa.
Chỉ với cặp mắt sáng, họ mới có thể
chu toàn nhiệm vụ,
dẫn dắt những người còn trong bóng
tối ra ánh sáng bình minh.
Nếu không, mù dắt mù, cả hai sẽ sa
xuống hố (c. 39).
Người lãnh đạo sáng suốt là người
biết mình,
biết cái mạnh, cái yếu, cái hay,
cái dở của mình.
Họ phải thấy rõ cái xà, hay thậm
chí cái rác nơi mắt mình.
Thiếu thái độ tự phê phán nghiêm
túc, họ không thể dẫn dắt người khác.
“Hãy biết
mình” là câu được khắc ở một đền thờ nổi tiếng bên Hy Lạp.
Như thế biết mình không phải là
chuyện dễ.
Chẳng ai gần mình, hiểu rõ mình
bằng mình.
Nhưng nhiều khi chẳng ai mù mờ về
tôi bằng chính tôi.
Lắm khi tôi chạy trốn chính mình,
không đủ can đảm để thấy sự thật.
Nói chung tôi không thích nhìn nhận
những bóng tối và bóng mờ nơi tôi.
Thậm chí, cái xà nơi mắt tôi, mà
tôi cũng không để ý (c. 41).
Tôi chỉ muốn thấy nơi mình toàn
những điều trong sáng, tốt đẹp, giỏi giang.
Càng có địa vị cao, càng thành công
nhiều, càng có uy tín,
tôi càng khó chấp nhận, khó thấy
những nhược điểm của mình,
Những người dưới quyền cũng không
dám góp ý,
nên tôi lại càng dễ nghĩ là mình đã
thực sự hoàn hảo.
Chắc
chúng ta phải giúp người khác lấy rác ra khỏi mắt,
vì họ khó tự mình lấy được, và thật
khó chịu khi có rác trong mắt.
Nhưng phải làm điều đó với rất
nhiều yêu thương và khiêm hạ,
bởi lẽ chúng ta biết mình cũng cần
anh em giúp lấy rác khỏi mắt mình.
Đơn giản là phải thấy cái rác và cả
cái xà trong mắt mình trước,
nhờ người lấy ra dùm, sau đó mới
thấy rõ để đi giúp người anh em.
Giúp nhau lấy rác trong mắt nhau,
giúp nhau thấy rõ hơn sự thật về mình,
đó là công việc bác ái thường ngày
mà chúng ta làm cho nhau.
Như thế Hội Thánh của chúng ta sẽ
gồm những người sáng mắt,
nhờ biết xin người khác lấy rác ra
khỏi mắt mình, và giúp họ lấy rác của họ.
Cầu nguyện:
Như thánh Phaolô trên đường về Đamát,
xin cho con trở nên mù lòa
vì ánh sáng chói chang của Chúa,
để nhờ biết mình mù lòa mà con được
sáng mắt.
Xin cho con đừng sợ ánh sáng của Chúa,
ánh sáng phá tan bóng tối trong con
và đòi buộc con phải hoán cải.
Xin cho con đừng cố chấp ở lại trong bóng tối
chỉ vì chút tự ái cỏn con.
Xin cho con khiêm tốn
để đón nhận những tia sáng nhỏ
mà Chúa vẫn gửi đến cho con mỗi
ngày.
Cuối cùng, xin cho con hết lòng tìm kiếm Chân lý
để Chân lý cho con được tự do.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ