Chương 5 => Tin Mừng Theo Thánh Marcô | Kinh Thánh Tân Ước (Bản dịch của LM Nguyễn Thế Thuấn)



 

Người quỉ ám xứ Ghêrasa

1 Họ đến bờ biển bên kia, tức vùng dân Ghêrasa. 2 Ngài ra khỏi đò, thì lập tức một người bị thần ô uế nhập, từ trong mồ mả ra đón gặp Ngài. 3 Nó lấy mồ mả làm nhà, và không ai tài nào trói nó lại được, dẫu là bằng xiềng xích. 4 Lắm lần người ta đã lấy cùm, lấy xiềng cột nó, nhưng xiềng thì nó bẻ mất, và cùm thì nó đập tan, không ai có thể trị nó được. 5 Luôn luôn, đêm ngày nơi mồ mả, trên núi đồi, nó kêu rống và lấy đá rạch trầy cả mình. 6 Tự đàng xa, thấy Ðức Yêsu, thì nó chạy đến bái lạy Ngài, 7 và kêu lớn tiếng mà nói: "Tôi với Ngài nào có việc gì, lạy Yêsu con Thiên Chúa Tối cao? Nhân danh Thiên Chúa, tôi khấn xin Ngài, đừng làm khổ tôi!" 8 Và Ngài bảo nó: "Hỡi thần ô uế, hãy ra khỏi người này!" 9 Và Ngài hỏi nó: "Tên ngươi là gì?" Nó thưa Ngài: "Tên tôi là Cơ binh, vì chúng tôi nhiều người". 10 Chúng khẩn khoản nài xin Ngài đừng đuổi chúng ra ngoài xứ. 11 Ở đó, có đàn heo lớn được thả chăn bên sườn núi. 12 Chúng mới nài xin Ngài rằng: "Xin hãy sai chúng tôi vào đàn heo, cho chúng tôi nhập vào chúng!" 13 Ngài cho phép chúng. Các thần ô uế đã xuất ra mà nhập vào heo; và đàn heo theo sườn núi chênh vênh xồng xộc nhào xuống biển, lối hai ngàn con, mà chết ngột dưới biển. 14 Các kẻ chăn heo bỏ chạy, đem tin vào thành cùng đồng ruộng. Và người ta đến xem việc gì đã xảy ra. 15 Họ đến nơi Ðức Yêsu, và thấy người bị quỉ ám ngồi, đã mặc áo xống, trí tỉnh táo - chính con người đã bị Cơ binh ám - và họ kinh hãi. 16 Còn những kẻ đã chứng kiến thì tường thuật cho họ sự đã xảy ra làm sao cho người bị quỉ ám và đàn heo; 17 họ mới lên tiếng xin Ngài ra khỏi vùng họ. 18 Khi Ngài lên đò, người bị quỉ ám nài xin Ngài cho nó ở với Ngài. 19 Nhưng Ngài không cho phép, Ngài bảo: "Hãy về nhà với bà con, và hãy loan báo cho họ biết mọi điều Chúa đã làm cho ngươi ". 20 Người ấy đi và lên tiếng rao truyền trong xứ Ðêcapoli mọi điều Ðức Yêsu đã làm cho mình và ai nấy đều kinh ngạc .

Người bị băng huyết. Con gái ông Yairô

21 Khi Ðức Yêsu đã lên đò quá giang về lại bên kia, thì dân chúng đông đảo hội lại bên Ngài; và Ngài ở nơi mé biển. 22 Và một viên trưởng hội đường tên là Yairô đi đến; thấy Ngài, ông sấp mình dưới chân Ngài, 23 và nài nẵng van xin Ngài rằng: "Con bé nhà tôi đã gần lâm chung, xin Ngài đến đặt tay cho nó, cứu nó cho nó sống!" 24 Ngài đã ra đi làm một với ông; có đông dân chúng theo Ngài; và người ta chen cả vào Ngài.

25 Có một phụ nữ bị mất máu đã mười hai năm, 26 và đã phải khổ nhiều với thầy thuốc; một số đông; nhưng tiền mất tật còn, lại ra tệ hơn thì có. 27 Nghe đồn về Ðức Yêsu, bà đến đàng sau trong đám đông, rờ áo choàng của Ngài, 28 vì bà nói: "Dẫu tôi chỉ rờ được áo choàng của Ngài, tôi cũng sẽ được cứu chữa". 29 Tức khắc, dòng máu chảy cạn khô; và bà biết nơi thân mình là đã được lành tật rồi.

30 Ngay đó nơi mình Ngài, Ðức Yêsu biết có sức nhiệm bởi Ngài đã xuất ra; Ngài quay lại với đám đông mà nói: "Ai đã rờ áo Ta?" 31 Môn đồ mới nói với Ngài: "Ngài thấy dân chúng chen cả vào Ngài, mà Ngài lại hỏi: "Ai rờ đến Ta?" 32 Nhưng Ngài đã ngó quanh nhìn kẻ đã làm thế. 33 Người phụ nữ sợ run lên, vì biết điều đã xảy ra cho mình, đến sấp mình trước mặt Ngài và nói cho Ngài biết cả sự thật. 34 Còn Ngài thì nói với bà: "Này con, lòng tin của con đã cứu chữa con; hãy đi bằng yên và lành hẳn tật nguyền của con!"

35 Ngài còn đang nói, thì người ta từ nhà viên trưởng hội đường đến nhắn: "Con gái ông chết rồi, còn phiền hà đến Thầy nữa làm gì?" 36 Ðức Yêsu thoáng nghe biết điều họ nói, thì bảo viên trưởng hội đường: "Ðừng sợ! hãy tin mà thôi!" 37 Ngài không cho phép ai theo Ngài, chỉ trừ có Phêrô, Yacôbê và Yoan, em của Yacôbê. 38 Khi họ đến nhà viên trưởng hội đường, thì Ngài thấy xôn xao, người ta khóc lóc và kêu la ầm ĩ. 39 Ngài vào và nói với họ: "Xôn xao và khóc lóc làm gì? Em bé không chết, nó ngủ đó thôi!" 40 Và họ cười nhạo Ngài. Còn Ngài thì xua mọi người ra, và đem theo mình cha mẹ em bé cùng những kẻ theo Ngài mà vào nơi đặt em bé. 41 Ngài cầm tay em bé mà bảo nó: "Talitha kum ", dịch được là: "Cô bé! Ta bảo; hãy chỗi dậy!" 42 Tức khắc cô bé đứng dậy và đi lại, vì nó đã mười hai tuổi. Và người ta sửng sốt ngẩn cả người ra. 43 Ngài ra nhiều lời căn dặn họ là đừng để ai biết điều ấy. Rồi Ngài dạy người ta cho nó ăn.