Chương 43 => Sách Khởi Nguyên | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt Ngữ của Linh Mục Nguyễn Thế Thuấn, CSsR.)



 

Trở lại Aicập với Benyamin

1 Nạn đói đã nên trầm trọng trong xứ. 2 Khi họ đã ăn hết lúa họ đã đem tự Aicập về, thì cha họ bảo họ: "Chúng bay hãy trở lại đong cho chúng ta một ít lương thực!" 3 Yuđa mới nói với ông rằng: "Ông ta đã trịnh trọng dặn chúng tôi rằng: Ðừng giáp mặt ta nữa nếu không có em đi với các người. 4 Nếu cha bằng lòng cho em đi với chúng con, chúng con sẽ xuống đong lương thực cho cha. 5 Nhược bằng cha không chịu để cho đi, thì chúng con không xuống nữa, vì ông ta bảo chúng con đừng giáp mặt ta nữa nếu không có em đi với các người".

6 Israel nói: "Tại sao chúng bay lại đi nói cho ông ta biết là chúng bay còn một em nữa để mà làm khổ tao thế này?" 7 Họ đáp: "Ông ta gạn hỏi chúng con về chúng con, và về quê quán, rằng cha các người còn sống không, các người còn anh em nào nữa không, và chúng con cứ theo các lời hỏi ấy mà nói ra, chứ nào có ngờ được đâu là ông sẽ bảo: "Hãy đem em xuống!"

8 Yuđa thưa với Israel cha ông: "Xin cứ cho thằng bé đi với chúng con, chúng con sẽ chỗi dậy, đi ngày, để có thể sống được, chớ không chết mất cả lũ: cả chúng con, cả cha, cả lũ trẻ thơ! 9 Con xin bảo lĩnh lấy nó, cha cứ đòi nó nơi tay con, nếu con không đem nó về lại cho cha và đặt nó trước mặt cha thì con chịu tội với cha suốt đời. 10 Vì nếu không dùng dằng thế này thì chúng con đã về hai lần rồi!"

11 Israel cha họ mới nói với họ: "Nếu thế thì chúng bay làm thế này: Hãy lấy đem theo trong đồ đoàn những thổ sản quí và đem xuống dâng ông ta làm đồ lỡi: một ít nhũ hương, một ít mật ong, sơn dính, nhựa thơm, hồ trăn tử, hạnh nhân. 12 Bạc, thì hãy cầm tay gấp đôi, và như vậy chúng bay tự tay trả được số bạc đã hoàn lại miệng đãy: có lẽ đó chỉ là một sự sơ ý. 13 Em đó, chúng bay lấy, mà chỗi dậy đến lại với ông ta. 14 Xin El-Shadday cho chúng bay gặp được ông ta thương tình và cho chúng bay đem về lại được đứa anh em kia và Benyamin. Còn ta, ví bằng ta phải mất con, thì ta đàn mất vậy".

 

Gặp gỡ tại nhà Yuse

15 Nhóm người lấy đồ lỡi kia và lưởng đôi bạc cầm tay cùng với Benyamin, mà chỗi dậy xuống Aicập. Họ đã đến hầu Yuse. 16 Yuse đã thấy có Benyamin với họ. Ông bảo người quản gia của ông: "Anh dẫn các người kia về nhà, hãy làm thịt (một con vật) và nấu dọn, vì các người ấy sẽ ăn với ta trưa nay". 17 Người ấy đã làm theo lời Yuse bảo. Y dẫn nhóm người kia về nhà Yuse.

18 Nhóm người này đâm sợ khi được dẫn về nhà Yuse. Họ nói: "Chắc là vì số bạc đã về lại đãy của ta lần trước, mà ta bị điệu vào để người ta lăn xả vào, bổ nhào vào ta mà bắt ta làm nô lệ, làm một với đàn lừa của ta".

19 Họ men tới bên người quản gia của Yuse và nói với y, nơi cửa nhà. 20 Họ nói: "Xin lỗi ông, lần trước chúng tôi đã xuống đong lương thực, 21 và xảy ra là khi đến trạm nghỉ đêm, chúng tôi mở đãy ra, thì này: bạc của mỗi người nơi miệng đãy: chính là bạc của chúng tôi theo số lượng đã cân, chúng tôi cầm đem trả lại đây. 22 Chúng tôi cũng cầm tay đem số bạc khác nữa để đong lương thực. Thực chúng tôi không biết ai đã để bạc vào đãy của chúng tôi". 23 Người quản gia nói: "Các ông cứ an lòng, đừng sợ! Thiên Chúa của các ông, Thiên Chúa của cha ông các ông đã dấu bão tàng trong đãy cho các ông đó! Bạc của các ông đã đến tay tôi mà!" Và y dẫn Simêôn đến với họ. 24 Y dẫn nhóm người vào nhà Yuse, và lấy nước cho họ rửa chân và đem cỏ cho lừa của họ. 25 Họ soạn ra đồ lỡi chờ Yuse trưa về, vì họ đã nghe là họ sẽ dùng bữa ở đó. 26 Yuse vào nhà, và họ dâng cho ông đồ lỡi họ đã cầm tay đem lại nhà, và họ phục lạy ông sát đất. 27 Ông vấn an họ và nói: "Ông thân già của các người có được an lành không, các người đã nói là ông cụ còn sống mà?" 28 Họ đáp: "Thưa, tôi tớ ngài là cha chúng tôi cũng được bình thường, người vẫn còn sống". Rồi họ quì xuống mà lạy. 29 Yuse ngước mắt lên trông thấy Benyamin em mình, con cùng một mẹ. Ông nói: "Ðứa này là em út các người đã nói với ta phải không? " Và ông nói: "Xin Thiên Chúa đoái thương cho, hỡi con". 30 Rồi Yuse lật đật đi ra, vì cả can trường ông như sôi bỏng lên vì em ông, ông đã muốn òa khóc lên. Ông vào buồng và khóc ở đó. 31 Ðoạn ông rửa mặt và đi ra. Ông cố cầm mình và nói: "Dọn bữa!" 32 Người ta dọn riêng cho ông, và riêng cho họ, và riêng cho những người Aicập dùng bữa với ông, vì người Aicập không thể ăn chung với người Hipri; đối với người Aicập đó là một điều nhờm tởm. 33 Họ ngồi trước mặt ông: anh cả theo chỗ anh cả, em út theo chỗ em út và các người ấy kinh ngạc nhìn nhau. 34 Rồi ông xẻ các phần trước mặt ông cho họ, mà phần của Benyamin đến gấp năm phần của các người khác hết thảy. Rồi họ đã ăn uống no say với ông.