Thánh Vịnh 106 => Sách Thánh Vịnh | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt ngữ của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ)



Thánh Vịnh 106 (105):
Chúa nhân từ đối với Ít-ra-en luôn bất trung

    (1) Ha-lê-luia.
    Hãy tạ ơn CHÚA vì Chúa nhân từ,
    muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương.

     (2) Ai sẽ tường thuật những chiến công của CHÚA,
    sẽ công bố mọi câu tán tụng Người?

     (3) Hạnh phúc thay người giữ đức công minh
    và hằng thực thi điều chính trực!

     (4) Lạy CHÚA, xin Ngài nhớ đến con bởi lòng thương dân Ngài,
    xin ngự đến viếng thăm mà ban ơn cứu độ.

     (5) Xin cho con được thấy tỏ tường
    phần phúc lộc dành cho những người được Chúa chọn,
    để chúng con được vui niềm vui dân Chúa
    và cùng hiên ngang với gia nghiệp của Ngài.

     (6) Cùng các bậc tổ tiên, chúng con đã phạm tội,
    đã ở bất công, làm điều gian ác.

     (7) Xưa bên Ai-cập, tổ tiên chúng con
    đã không hiểu những kỳ công của Chúa,
    đã chẳng nhớ ân huệ vô vàn,
    và phản loạn ở nơi Biển Ðỏ.

     (8) Nhưng vì Thánh Danh, Người thương cứu họ,
    để biểu dương uy vũ của Người.

     (9) Người ngăm đe Biển Ðỏ, Biển liền cạn khô,
    đưa họ đi qua lòng vực thẳm,
    khác nào đi giữa chốn hoang vu.

     (10) Chúa cứu họ khỏi tay người ghen ghét,
    giải thoát họ khỏi tay địch thù:

     (11) Nước dìm quân đối nghịch, không một kẻ thoát thân.

     (12) Bấy giờ họ mới tin lời Người phán,
    và hát lên bài tán tụng Người.

     (13) Nhưng rồi họ chóng quên công việc của Chúa,
    chẳng đợi lệnh Người ban.

     (14) Trong sa mạc, lòng buông theo dục vọng,
    chốn hoang vu, họ thách thức Chúa Trời.

     (15) Chúa liền ban điều họ đã xin,
    cho dư đầy đến độ chán ngấy.

     (16) Trong doanh trại, họ ganh với Mô-sê
    và A-ha-ron, người được CHÚA thánh hiến.

     (17) Ðất bỗng rẽ ra nuốt sống Ða-than,
    chôn vùi bọn A-vi-ram cả lũ.

     (18) Lửa hồng bừng lên đốt cháy trọn bầy,
    ngọn hoả hào thiêu rụi phường gian ác.

     (19) Tại Khô-rếp, họ đúc một con bê,
    rồi phủ phục tôn thờ tượng đó.

     (20) Họ đổi Chúa vinh quang lấy hình bò ăn cỏ.

     (21) Họ quên Thiên Chúa là Vị Cứu Tinh
    từng làm việc lớn lao bên miền Ai-cập,

     (22) việc diệu kỳ trong cõi đất Kham,
    việc khiếp kinh giữa lòng Biển Ðỏ.

     (23) Chúa tính chuyện sẽ tiêu diệt họ,
    nếu người Chúa chọn là Mô-sê
    chẳng đem thân cản lối, ở ngay trước mặt Người,
    hầu ngăn cơn thịnh nộ, kẻo Chúa diệt trừ dân.

     (24) Họ khinh thường miền đất xanh tươi mầu mỡ,
    chẳng tin tưởng chi vào lời Chúa phán,

     (25) trong lều trại, lẩm bẩm kêu ca,
    chẳng thèm nghe tiếng CHÚA.

     (26) Người giơ tay trên họ mà thề
    sẽ làm họ gục ngã trong miền sa mạc,

     (27) bắt giống nòi tản mác giữa chư dân,
    phân tán họ đi nhiều miền khác.

     (28) Họ suy phục thần Ba-an Pơ-o,
    và ăn của lễ cúng dâng người chết,

     (29) trêu giận Chúa bằng hành vi ngỗ nghịch,
    khiến tai ương ập xuống trên đầu.

     (30) Pin-khát liền đứng ra phân xử, tai hoạ bỗng dứt ngay.

     (31) Thế nên từ đời nọ đến đời kia, đến thiên thu vạn đại,
    việc ông làm được coi như là công chính.

     (32) Bên dòng nước Mơ-ri-va, họ trêu giận Người,
    khiến Mô-sê vì họ mà chuốc họa vào thân,

     (33) bởi họ làm ông trí lòng bực bội,
    mở miệng ra ông đã lỡ lời.

     (34) Họ đã không diệt trừ những dân
    mà CHÚA đã chỉ định,

     (35) họ sống chung lộn giữa chư dân,
    học đòi những hành vi của chúng.

     (36) Họ lấy tượng thần chúng mà thờ:
    đó chính là cạm bẫy họ sa chân.

     (37) Họ giết con mình cả trai lẫn gái, mà hiến quỷ tế thần.

     (38) Họ đổ máu vô tội, máu con trai con gái của mình,
    dâng tiến thần Ca-na-an làm tế phẩm,
    và vì máu này, đất đã ra ô uế.

     (39) Họ đã thành dơ bẩn vì những hành vi đó,
    phản bội tình yêu Chúa bằng những việc họ làm.

     (40) Trên dân riêng, CHÚA đổ cơn thịnh nộ,
    Người tởm kinh gia nghiệp của mình,

     (41) phó mặc họ vào tay đám chư dân.
    Kẻ thù thống trị họ,

     (42) và địch quân áp bức,
    dưới bàn tay chúng, họ khom lưng cúi đầu.

     (43) Ðã bao lần Chúa thương giải cứu,
    nhưng họ vẫn cố tình phản nghịch,
    đắm chìm trong tội ác của mình.

     (44) Chúa thấy họ truân chuyên ngàn nỗi,
    nghe thấy lời cầu cứu van xin.

     (45) Chúa nhớ lại giao ước của Người mà giúp họ,
    mở lượng hải hà, Người chạnh lòng thương,

     (46) và khiến những ai bắt họ đi đày, cũng động lòng trắc ẩn.

     (47) Lạy CHÚA là Thiên Chúa chúng con,
    xin Ngài thương cứu độ, quy tụ chúng con về
    từ giữa muôn dân nước,
    để chúng con cảm tạ Thánh Danh
    và được hiên ngang tán dương Ngài.

     (48) Chúc tụng ÐỨC CHÚA là Thiên Chúa Ít-ra-en
    từ muôn thuở cho đến muôn đời.
    Toàn dân hãy hô lớn: A-men! A-men!