Thánh Vịnh 44 => Sách Thánh Vịnh | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt ngữ của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ)



Thánh Vịnh 44 (43):
Các tai hoạ Dân Thiên Chúa mắc phải

(1) Phần nhạc trưởng. Của con cái ông Cô-rắc. Thi khúc.

(2) Lạy Thiên Chúa, tai chúng con đã từng được nghe
truyện cha ông vẫn thường kể lại
về công trình Chúa đã làm nên
thời các cụ thuở xa xưa ấy,

(3) rằng tự tay Ngài trục xuất chư dân,
còn họ, Ngài đem trồng vào đất chúng;
Ngài làm tiêu hao nhiều nước nhiều miền
và cho họ được thêm lớn mạnh.

(4) Vì đâu có phải nhờ gươm giáo mà họ chiếm đất đai,
đâu phải cánh tay họ đem được thắng lợi về.
Nhưng chính là nhờ tay hữu Chúa,
tay mạnh mẽ và ánh tôn nhan Ngài, vì Ngài yêu thích họ.

(5) Chính Ngài là Vua, là Thiên Chúa của con,
đã cho nhà Gia-cóp toàn công thắng trận.

(6) Ngài trợ lực, chúng con quật ngã quân thù,
nhờ danh Ngài, chúng con chà đạp đối phương.

(7) Con chẳng có cậy tài cung nỏ,
cứu được mình, đâu bởi gươm đao.

(8) Nhưng chính Ngài cứu khỏi địch thù
làm kẻ ghét chúng con phải nhục nhã.

(9) Nhờ Thiên Chúa, chúng con hằng nở mày nở mặt,
mãi ngàn thu, xin tán tụng danh Ngài.

(10) Thế mà Ngài bỏ rơi, hạ nhục chúng con,
với quân đội nhà, Ngài chẳng còn xuất trận,

(11) làm chúng con thua giặc chạy dài,
kẻ ghét chúng con cứ mặc tình cướp phá.

(12) Ngài thí chúng con tựa bầy chiên thịt,
bắt tản lạc đi giữa ngoại bang.

(13) Aáy dân Ngài, Ngài đem bán rẻ,
giá cả thế này, lợi lộc gì đâu!

(14) Ngài để cho láng giềng thóa mạ,
kẻ chung quanh phỉ báng chê bai.

(15) Ngài làm cho chúng con nên trò cười cho dân ngoại,
chúng lắc đầu, tỏ vẻ khinh khi.

(16) Ðiều sỉ nhục cứ ngày ngày ám ảnh,
quá hổ ngươi, đâu còn mặt mũi nào!

(17) Nghe thoá mạ, nghe lộng ngôn kêu réo,
thấy địch thù, thấy oán hận hờn căm.

(18) Cơ sự đã xảy ra như vậy,
chúng con nào đã quên lãng Chúa cho cam,
hay đã thất trung cùng với giao ước của Ngài,

(19) hoặc đã dám manh tâm bỏ Chúa,
nẻo đường Ngài, chân chẳng bước theo,

(20) mà Chúa lại đẩy vào hang sói,
khiến bóng tử thần phủ lấp chúng con.

(21) Còn ví thử chúng con đã quên danh Chúa,
mà giơ tay vái lạy tà thần,

(22) há Thiên Chúa lại chẳng tường chẳng rõ?
Ngài biết thừa mọi bí ẩn tâm can!

(23) Aâu cũng vì Ngài, mà mỗi ngày chúng con bị giết,
bị coi như bầy cừu để sát sinh.

(24) Lạy Chúa, xin tỉnh giấc ! Ngài cứ ngủ được sao?
Xin trỗi dậy đi nào, đừng đuổi xua mãi mãi!

(25) Sao Ngài còn ngoảnh mặt, quên rằng chúng con bị khổ cực đoạ đầy

(26) Mạng chúng con chôn vùi trong cát bụi,
tấm thân này nằm bẹp dưới bùn đen.

(27) Dám xin Ngài đứng lên phù giúp,
lấy tình thương cứu chuộc dân Ngài.