Chương 19 => Sách Thẩm Phán | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt Ngữ của Linh Mục Nguyễn Thế Thuấn, CSsR.)



 

2- Tội Ác Của Dân Thành Gibơah

Và Chiến Tranh Chống Benyamin

 

Người Lêvit và nàng hầu

1 Thuở ấy - thời trong Israel không có vua - có một Lêvit ngụ nơi cùng cốc miền núi Ephraim; ông cưới một hầu thiếp, người Bêlem thuôc Yuđa. 2 Người hầu thiếp đã bất trung với ông và bỏ ông mà về nhà cha nàng ở Bêlem thuộc Yuđa, và ở đó bốn tháng trọn. 3 Người chồng chỗi dậy đi tìm nàng, hầu đánh động lòng nàng để đem nàng về. Ông mang theo mình một tên hầu và một cặp lừa. Nàng đưa ông vào nhà cha. Và cha nàng thấy ông thì vui mừng ra gặp ông. 4 Ông nhạc, cha người thiếu phụ, cầm ông lại và ông đã lưu lại với ông nhạc ba ngày; họ đã ăn, đã uống và đã qua đêm nơi ấy. 5 Sáng ngày thứ tư, họ dậy sớm; và ông sửa soạn lên đường. Cha người thiếu phụ nói với rể: "Dùng miếng bánh cho chắc dạ, và sau đó các người sẽ trẩy đi". 6 Và họ đã ngồi xuống ăn, cả hai với nhau và đã uống. Cha người thiếu phụ mới nói với người kia: "Thôi, xin anh thuận tình lưu lại đêm nay đi, cho lòng vui thỏa!" 7 Và khi người ấy đứng dậy lên đường, thì ông nhạc ép nài quá nên ông trở lại và đã qua đêm nơi ấy. 8 Ngày thứ năm, sáng ngày ông dậy sớm để lên đường. Cha người thiếu phụ nói: "(Dùng bữa) cho chắc dạ và cứ thong thả chờ ngày xế đã!" Và cả hai đã ăn với Nhau. 9 Người ấy chỗi dậy lên đường, cùng với hầu thiếp và tên hầu. Ông nhạc, cha người thiếu phụ nói với ông: "Này, ngày tàn về chiều! Ở lại đêm nay đi! Này ngày đã tàn: anh hãy lưu lại đây đêm nay, cho lòng vui thỏa! Rồi mai các người dậy sớm lên đường mà về lều". 10 Nhưng người ấy không muốn lưu lại đêm nữa; và đã chỗi dậy lên đường. Ông đã đến lưng chừng Yơbus - tức là Yêrusalem - mang theo cặp lừa thồ, và hấu thiếp (cũng đi) với ông.

 

Tội ác của dân thành Gibơah

11 Khi họ đã đến bên Yơbus và ngày đã xế bóng, hầu mới nói với chủ: "Thôi nào! Ta rẽ vào thành của dân Yơbusi này mà trọ đêm!" 12 Chủ mới nói với hắn: "Ta sẽ không rẽ vào một thành nào của người dân dị chủng, nơi không có người thuộc con cái Israel; nhưng chúng ta sẽ đi đến Gibơah". 13 Rồi ông lại nói với tên hầu: "Nào! Ta lại gần một nơi nào đây mà trọ, Gibơah hay Ramah". 14 Vậy họ đã ngang qua mà đi. Nhưng khi họ đến bên cạnh Gibơah thuộc Benyamin, thì mặt trời đã lặn. 15 Họ mới rẽ vào để trọ ở Gibơah. Ông vào và ngồi ở bùng binh trong thành, nhưng không ai tiếp đón họ vào nhà cho trọ đêm.

16 Và này một cụ già làm việc ngoài đồng về lúc buổi chiều; người ấy quê ở miền núi Epharaim, và ngụ cư ở Gibơah, còn những người tại chỗ là người Benyamin. 17 Ngước mắt lên, cụ thấy người lữ hành nơi bùng binh của thành; và cụ già liền nói: "Ông đi đâu và từ đâu đến?" 18 Ông kia đáp lại: "Chúng tôi từ Bêlem thuộc Yuđa ngang qua để về nơi cùng cốc miền núi Ephraim. Quê tôi ở đó. Tôi đã đi Bêlem thuộc Yuđa. Và hiện tôi đang đi về nhà. Song chẳng có ai đón tiếp tôi vào nhà cả. 19 Rơm cỏ cho lừa của chúng tôi vẫn còn; tôi cũng có bánh rượu cho tôi, và cho tỳ nữ của cụ và tên hầu cùng đi với các tôi tớ của cụ: chúng tôi không thiếu gì sốt", 20 Cụ già mới nói: "Cứ yên tâm! Có thiếu gì thì cứ để một mình lảo già này lo cho. Có điều là đừng lưu lại ban đêm nơi bùng binh!" 21 Cụ đã đưa người ấy vào nhà và đem lúa rơm cho lừa. Ðoạn họ rửa chân và ăn uống.

22 Lòng họ đang được vui thoả, thì này người trong thành, những đứa vô loài vây quanh nhà, xô nhau vào cửa, chúng bảo cụ già, người chủ nhà rằng: "Lão đem người vào nhà lão ra đây cho chúng ta biết chút nào!" 23 Người chủ nhà ra với họ và bảo: "Tôi van xin anh em đừng làm sự dữ! Sau khi người ấy đã vào nhà tôi, xin đừng làm điều càn dở ấy! 24 Này con gái tôi còn trinh, tôi sẽ đưa nó ra; hãm hiếp nó đi, hãy xử với nó tuỳ sở thích các anh. Nhưng với người nọ các anh đừng làm sự điên rồ ấy!" 25 Nhưng các người kia không muốn nghe ông cụ; người nọ mới dẫn hầu thiếp mình mà đem ra ngoài cho chúng; và chúng đã biết nàng, đã cưỡng hiếp nàng suốt cả đêm cho đến sáng. Khi hừng đông ló hiện, chúng đã buông thả nàng ra.

26 Người đàn bà trở lại lúc tảng sáng và ngã gục nơi lối vào nhà người cho chồng nàng ở trọ, (nàng ở đó) cho đến khi trời sáng. 27 Sáng sớm chồng nàng dậy và mở cửa nhà để lên đường, thì này người đàn bà, hầu thiếp của ông, nằm ngã gục nơi lối vào nhà; hai tay trên ngưỡng cửa. 28 Ông nói với nàng: "Dậy! Chúng ta đi nào!" Nhưng không một tiếng trả lời. Ông mới vực nàng lên lừa; rồi người ấy đứng lên mà đi về quê. 29 Về đến nhà, ông lấy dao phay, nắm lấy vợ và phanh ra từng phần làm mười hai mảnh mà gửi đến khắp bờ cõi Israel. 30 Và ông truyền cho những người ông sai đi rằng: "Hãy nói cho mọi người Israel: Có bao giờ thấy sự thế này không, từ ngày con cái Israel lên từ đất Aicập cho đến hôm nay? Xin hãy suy xét, hãy bàn bạc và tuyên bố!" 30a Ai ai thấy vậy liền nói: "Chưa hề xẩy ra, chưa hề thấy như thế bao giờ từ ngày con cái Israel lên từ đất Aicập cho đến hôm nay".