Chương 11 => Thư 2 Gửi Tín Hữu Cô-Rin-Tô | Kinh Thánh Tân Ước (Bản dịch Việt ngữ của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ)



Ông Phaolô bắt buộc phải tự khen mình

(1) Phải chi anh em chịu đựng được một chút điên rồ của tôi! Mà hẳn anh em chịu đựng được tôi. (2) Thật thế, vì anh em, tôi ghen cái ghen của Thiên Chúa, bởi tôi đã đính hôn anh em với một người độc nhất là Ðức Kitô, để tiến dâng anh em cho Người như một trinh nữ thanh khiết. (3) Nhưng tôi sợ rằng như xưa con rắn đã dùng mưu chước mà lừa dối bà Evà thế nào, thì nay trí lòng anh em cũng dần dần đâm ra hư hỏng, mất sự đơn sơ đối với Ðức Kitô như vậy. (4) Quả thật, nếu có ai đến rao giảng một Ðức Giêsu khác với Ðức Giêsu mà chúng tôi rao giảng, hay nếu anh em lãnh nhận một Thần Khí nào khác với Thần Khí anh em đã lãnh nhận, hoặc nếu anh em lãnh nhận một Tin Mừng nào khác với Tin Mừng anh em đã đón nhận, thì anh em sẵn lòng chịu đựng được ngay. (5) Tôi nghĩ rằng tôi chẳng có thua gì các Tông Ðồ siêu đẳng kia. (6) Giả như tôi có thua kém về khoa ăn nói, thì về sự hiểu biết, tôi chẳng thua kém đâu! Trong mọi dịp và trước mặt mọi người, chúng tôi đã tỏ cho anh em thấy điều đó rồi.

(7) Phải chăng tôi có lỗi, vì đã hạ mình xuống để tôn anh em lên, khi rao giảng không công cho anh em Tin Mừng của thiên Chúa? (8) Tôi đã bóc lột các Hội Thánh khác, ăn lương của họ, để phục vụ anh em. (9) Hồi ở giữa anh em, những khi lâm cảnh túng thiếu, tôi đã chẳng phiền lụy ai, bởi vì các anh em từ Makêđônia đến đã cung cấp đầy đủ những gì tôi cần. Trong mọi dịp, tôi đã tránh không trở nên gánh nặng cho anh em, và tôi cũng sẽ còn tránh như vậy. (10) Nhân danh chân lý của Ðức Kitô ở trong tôi, tôi xin nói với anh em rằng: chẳng ai cấm được tôi có niềm vinh dự đó trong các miền xứ Akhaia. (11) Tại sao thế? Có phải vì tôi không yêu mến anh em chăng? Có Thiên Chúa biết!

(12) Ðiều tôi làm, tôi sẽ tiếp tục làm, để những kẻ muốn có cơ hội tự phụ là những người ngang hàng với chúng tôi, không còn cơ hội đó nữa. (13) Vì những kẻ đó là tông đồ giả, là thợ gian xảo, đội lốt tông đồ của Ðức Kitô. (14) Lạ gì đâu! Vì chính Xatan cũng đội lốt thiên thần sáng láng! (15) Vậy có gì là khác thường khi kẻ phục vụ nó đội lốt người phục vụ sự công chính. Chung cục, chúng sẽ lãnh nhận hậu quả công việc chúng đã làm. (16) Tôi xin nói lại: đừng ai tưởng là tôi điên. Mà có ai tưởng như thế, thì cứ nhận tôi là điên, để tôi cũng được tự hào đôi chút. (17) Ðiều tôi đang nói, tôi không nói theo tinh thần của Chúa, nhưng nói như một người điên, bởi tin chắc rằng mình có lý để tự hào. (18) Vì có lắm kẻ tự hào theo tính xác thịt, thì tôi đây, tôi cũng tự hào. (19) Vốn là người khôn, anh em lại sẵn lòng chịu đựng kẻ điên! (20) Phải rồi, anh em đành chịu người ta áp chế, cấu xé, tước đoạt, đối xử ngạo ngược và tát vào mặt! (21) Tôi nói thế, thật là nhục nhã, như thể chúng tôi đã tỏ ra nhu nhược...

Nhưng bất cứ điều gì người ta dám làm, thì tôi cũng dám làm, tôi nói như người điên. (22) Họ là người Hípri ư? Tôi cũng vậy! Họ là người Ítraen ư? Tôi cũng vậy! Họ là dòng giống Ápraham ư? Tôi cũng vậy! (23) Họ là người phục vụ Ðức Kitô ư? Tôi nói như người điên: tôi còn hơn họ nữa! Hơn nhiều vì công khó, hơn nhiều vì ở tù, hơn gấp bội vì chịu đòn, bao lần suýt chết. (24) Năm lần tôi bị người Dothái đánh bốn mươi roi bớt một; (25) ba lần bị đánh đòn; một lần bị ném đá; ba lần bị đắm tàu; một đêm một ngày lênh đênh giữa biển khơi! (26) Tôi còn hơn họ, vì phải thực hiện nhiều cuộc hành trình, gặp bao nguy hiểm trên sông, nguy hiểm do trôm cướp, nguy hiểm do đồng bào, nguy hiểm vì dân ngoại, nguy hiểm ở thành phố, trong sa mạc, ngoài biển khơi, nguy hiểm do những kẻ giả danh là anh em. (27) Tôi còn phải vất vả mệt nhọc, thường phải thức đêm, bị đói khát, nhịn ăn nhịn uống và chịu rét mướt trần truồng. (28) Không kể các điều khác, còn có nỗi ray rứt hằng ngày của tôi là mối bận tâm lo cho tất cả các Hội Thánh! (29) Có ai yếu đuối mà tôi lại không cảm thấy mình yếu đuối? Có ai vấp ngã mà tôi lại không cảm thấy lòng sôi lên?

(30) Nếu phải tự hào, thì tôi sẽ tự hào về những yếu đuối của tôi. (31) Thiên Chúa, Ðấng đáng chúc tụng muôn đời, là Cha của Chúa Giêsu, biết rằng tôi không nói dối. (32) Tại Ðamát, tổng đốc của vua Arêta đã cho lính canh gác thành để bắt tôi. (33) Nhưng người ta đã cho tôi vào một cái thúng, rồi thòng qua cửa sổ dọc theo tường thành. Thế là tôi thoát khỏi tay ông ta.