Chương 13 => Thư 1 Gửi Tín Hữu Cô-Rin-Tô | Kinh Thánh Tân Ước (Bản dịch Việt ngữ của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ)



(1) Giả như tôi có nói được các thứ tiếng

của loài người và của các thiên thần đi nữa,

mà không có đức mến,

thì tôi cũng chẳng khác gì thanh la phèng phèng,

chũm chọe xoang xoảng.

(2) Giả như tôi được ơn nói tiên tri,

và được biết hết mọi điều bí nhiệm, mọi lẽ cao siêu,

hay có được tất cả đức tin đến chuyển núi dời non,

mà không có đức mến, thì tôi cũng chẳng là gì.

(3) Giả như tôi có đem hết gia tài cơ nghiệp mà bố thí,

hay nộp cả thân xác tôi để chịu thiêu đốt,

mà không có đức mến,

thì cũng chẳng ích gì cho tôi.

(4) Ðức mến thì nhẫn nhục, hiền hậu,

không ghen tương, không vênh vang, không tự đắc,

(5) không làm điều bất chính, không tư lợi,

không nóng giận, không nuôi hận thù,

(6) không mừng khi thấy sự gian ác,

nhưng vui khi thấy điều chân thật.

(7) Ðức mến tha thứ tất cả,

tin tưởng tất cả, chịu đựng tất cả.

(8) Ðức mến không bao giờ mất được.

Ơn nói tiên tri ư? Cũng chỉ nhất thời.

Nói các tiếng lạ chăng? Có ngày sẽ hết.

Ơn hiểu biết ư? Rồi cũng chẳng còn.

(9) Vì chưng sự hiểu biết thì có ngần,

ơn nói tiên tri cũng có hạn.

(10) Khi cái hoàn hảo tới, thì cái có ngần có hạn sẽ biến đi.

(11) Cũng như khi tôi còn là trẻ con, tôi nói năng như trẻ con,

hiểu biết như trẻ con, suy nghĩ như trẻ con;

nhưng khi tôi đã thành người lớn,

thì tôi bỏ tất cả những gì là trẻ con.

(12) Bây giờ chúng ta thấy lờ mờ như trong một tấm gương,

mai sau sẽ được mặt giáp mặt.

Bây giờ tôi biết chỉ có ngần có hạn,

mai sau tôi sẽ được biết hết, như Thiên Chúa biết tôi.

(13) Hiện nay đức tin, đức cậy, đức mến,

cả ba đều tồn tại,

nhưng cao trọng hơn cả là đức mến.