Chương 1 => Giảng Viên | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt Ngữ của Linh Mục Nguyễn Thế Thuấn, CSsR.)
1 Những lời của Qohelet, con của Ðavit, vua Yêrusalem.
Phần Một
2 Phù vân, rất mực phù vân, Qohelet nói. Phù vân, rất mực phù vân; thảy là phù vân! 3 Lợi gì cho người phàm nơi mọi công lao nó phải lao nhọc ở dưới ánh dương! 4 Thế hệ này qua, thế hệ khác đến, còn đất cứ tồn tại đó mãi. 5 Mặt trời mọc, mặt trời lặn, nó hồng hộc đến chỗ của nó để rồi từ đó nó lại mọc lên. 6 Gió đi xuống Nam, nó xoay hướng Bắc, nó quay, nó xoay, nó đi; Gió cứ xoay vòng, rồi gió trở lại. 7 Khe ngòi hết thảy đi ra biển, mà biển chẳng đầy. Chỗ mà khe ngòi đi đến thì chính đó là nơi chúng lại bắt đầu ra đi. 8 Mọi sự đều làm thấm mệt, không ai có thể nói cả. Há mắt chẳng nhàm thấy sao? và tai chẳng ứ nghe sao?
9 Ðiều đã có là điều sẽ có, điều đã xảy ra là điều sẽ xảy ra: Không gì mới cả ở dưới ánh dương. 10 Có điều người ta nói: "Coi cái này! mới có!" thì nó cũng đã có bao đời trước chúng ta rồi! 11 Có điều là về tiền nhân, lưu niệm chẳng có, mà về hậu bối sẽ đến cũng vậy: Về họ, lưu niệm sẽ chẳng có nơi những kẻ sẽ đến sau!
Ðời sống của Salômon
12 Tôi, Qohelet, tôi đã từng làm vua trên Israel ở Yêrusalem. 13 Tôi đã lưu tâm tra tầm và lấy khôn ngoan khảo sát tất cả những gì diễn ra ở dưới bầu trời: Dịch vụ ác nghiệt Thiên Chúa ban cho con cái người phàm để chúng phải vụ tất vào đó. 14 Tôi đã thấy bao việc vàn thi thố ra dưới ánh dương, và này: Thảy là phù vân và mộng hão.
15 Ðã cong không thể uốn thẳng, đã thiếu không thể kiêm kê.
16 Bụng bảo dạ, tôi tự nhủ rằng: Này ta đã gầy lớn và tăng tiến khôn ngoan hơn mọi người cai trị Yêrusalem trước ta. Lòng ta đã thấy bao nhiều khôn ngoan và tri thức. 17 Tôi đã để lòng sao cho biết cái khôn và cái biết, cái điên và cái dại. Tôi đã nhận biết là cả điều ấy nữa cũng là mộng hão.
18 Vì: Khôn lắm thì phiền lắm, biết thêm thì đau thêm.