Chương 15 => 2 Macabê | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt Ngữ của Linh Mục Nguyễn Thế Thuấn, CSsR.)



 

Nikanor phạm thượng

1 Nikanor biết được quân của Yuđa đang ở trong các vùng thuộc Samari, thì định tấn công họ ngày nghỉ cho chắc chuyện. 2 Những người Dothái bất đắc dĩ phải theo y mới nói: "Xin ông đừng tru diệt họ cách dã man, mọi rợ như thế, nhưng hãy kính trọng ngày mà chính Ðấng quan phòng vạn vật, đã tôn lên trên mọi ngày như ngày thánh". 3 Tên đại ác ấy hỏi lại: "Phải chăng có Ðấng cầm quyền trên trời đã dạy phải mừng ngày Hưu lễ?" 4 Những người kia đáp lại: "Chính Chúa hằng sống, Ðấng cầm quyền trên trời, là Ðấng đã truyền phải giữ ngày thứ bảy". 5 Y vặn lại: "Còn ta là người cầm quyền dưới đất, ta truyền phải cầm khí giới để hoàn tất nhiệm vụ đối với hoàng đế". Tuy vậy, y đã không thể hoàn tất được ý định ám muội của y.

 

Yuđa ủy lạo chiến sĩ

6 Nikanor hiên ngang, đầy kiêu hãnh đã định sẽ dựng đài thắng trận công cộng bằng những di vật của quân theo Yuđa. 7 Còn Macabê thì không ngớt đầy lòng trông cậy tin chắc sẽ lĩnh được ơn hộ giúp Chúa ban. 8 Ông ủy lạo quân của ông đừng rủn chí trước việc dân ngoại xông đánh, nhưng hãy ôn lại trong trí những ơn hộ giúp từ Trời trước kia họ đã được, mà đợi trông trong lúc này, sự thắng lợi từ Ðấng toàn năng ban xuống. 9 Ông lấy Lề luật và các Tiên tri khuyến khích họ, nhắc cho họ nhớ lại những trận đấu họ đã thành tựu làm cho càng thêm phấn khởi. 10 Lay tỉnh nhuệ khí họ rồi, ông còn khích lệ họ là tỏ cho họ thấy sự manh tâm và bội ước của dân ngoại.

11 Khi đã trang bị mỗi người trong họ, không phải với khiên mộc giáo mác cho bằng là với sức phấn khởi dựa trên lời lành, ông còn làm cho mọi người hứng thú là doãn lại một điềm mộng đáng tin, hầu như một thị kiến. 12 Ðây là cảnh ông đã chiêm ngưỡng: Ônya nguyên là thượng tế, một người lương thiện, khiêm tốn khi tiếp xúc, xử sự hiền từ, nói năng tao nhã, từ bé đã tập tành làm mọi việc nhân đức; ông giương tay chuyển cầu cho toàn thể người Dothái. 13 Rồi cũng cách ấy một người nữa hiện ra, khác biệt về tóc bạc và vinh dự, quanh mình tỏa ra một sự oai nghi lẫm lẫm lạ thường. 14 Ônya cất tiếng nói: "Người thương anh em đồng bào đây là Yêrêmya, tiên tri của Thiên Chúa, Ngài hằng cầu nguyện cho dân và cho tất cả thành thánh"; 15 đoạn Yêrêmya giơ tay phải trao cho Yuđa bảo kiếm vàng, vừa ban vừa nói thế này: "16 Hãy lĩnh lấy bảo kiếm thánh này như quà của Thiên Chúa, nhờ đó ngươi sẽ đánh bại địch thủ".

 

Dàn trận

17 Nhờ lời Yuđa khích lệ, những lời châu báu và có sức gây phấn khởi, lòng can đảm và làm cho hồn các thanh niên đầy chí nam nhi, họ đã quyết không giữ thế thủ trong trại, nhưng can đảm khởi thế công, và sức can trường bám siết lấy địch mà quyết định cho cuộc chiến, vì mối nguy đe dọa thành, đạo thánh, và Ðền thờ. 18 Quả đối với họ, sự lo sợ cho vợ con, cho anh em và thân thích chỉ là phần phụ, cái lo sợ lớn hơn hết và trước hết đem về Ðền thờ đã được tác thánh. 19 Còn những kẻ ở lại trong thành, họ cũng hồi hộp không vừa, xao xuyến về cuộc giao tranh nơi ngoài trận mạc. 20 Mọi người đã ngóng đợi giờ quyết định hòng đến; và địch đã tập trung, đạo binh đã dàn trận, voi đã có vị trí thuận lợi, và kỵ binh dàn bên hai cánh; 21 Macabê nhìn thấy bá quân trước mặt, khí giới đủ loại, vẻ hung tợn của những thớt voi, thì ông giang tay lên trời kêu khẩn với Chúa, Ðấng liễu thành sự lạ, bởi ông nhận biết là không phải nhờ khí giới nhưng là theo như Người đã định mà Người ban thắng trận cho những kẻ nào xứng đáng. 22 Trong khi kêu khẩn, ông đã nói như thế này: "Lạy Chúa tể, vào thời Êzêkya, vua Yuđa, Người đã sai Thần sứ của Người đến tru diệt 185 ngàn người của trại binh Sennakêrib, 23 vậy bây giờ nữa, lạy Ðấng cầm quyền trên trời, xin sai Thần sứ tốt lành đi trước chúng tôi, gieo kinh hãi và run sợ; 24 ước gì cánh tay lớn lao của Người, đánh cho khiếp vía những kẻ lộng ngôn tiến đánh dân thánh của Người". Và ông đã kết thúc với các lời ấy.

 

Nikanor bại trận và chết

25 Quân của Nikanor xung trận giữa tiếng loa vang và những khúc chiến ca; 26 còn quân của Yuđa với lời kêu khẩn, nguyện cầu đi ra nghinh chiến với địch. 27 Tay chiến đấu, nhưng lòng những nguyện cầu với Thiên Chúa, họ đã hạ được 3 vạn 5 ngàn người là ít, hân hoan nhiệt liệt trước sự hiển linh của Thiên Chúa. 28 Khi công việc đã xong và họ vui mừng rút về, họ đã nhận ra là Nikanor đã tử trận, mình còn cả bộ khí giới.

29 Bấy giờ giữa tiếng kêu la và náo nức, họ đã chúc tụng Ðấng uy quyền bằng tiếng tổ tiên. 30 Và kẻ đã vì đồng bào đem cả xác hồn chiến đấu luôn hồi ở hàng đầu, và hằng giữ mối thịnh tình vốn có từ thời niên thiếu đối với người đồng chủng, chính ông đã truyền cắt đầu Nikanor và cánh tay cho đến vai để đem về Yêrusalem. 31 Tới nơi, ông triệu tập các người đồng chủng và các tư tế; đoạn đứng trước tế đàn, ông cho gọi quân đóng ở Thượng đồn, 32 và ông đã giơ lên cho thấy đầu của tên khả ố Nikanor, và tay đứa phạm thượng đã ngạo mạn giương lên chốn lại Nhà thánh của Ðấng toàn năng. 33 Rồi cắt lưỡi tên khốn khiếp Nikanor, ông dạy thái ra từng miếng cho chim ăn, và truyền treo trước mặt Ðền thờ, cánh tay đã làm dụng cụ cho sự điên rồ của y. 34 Mọi người làm vang thấu trời lời chúc tụng Chúa hiển linh mà rằng: "Chúc tụng Ðấng đã duy trì vô tì ố Nơi (thánh) của Người".

35 Ðoạn Yuđa cột thủ cấp của Nikanor nơi Thượng đồn làm dấu sáng lạng tỏ tường trước mặt mọi người về ơn đáp cứu của Chúa. 36 Sau khi cùng nhau bỏ thăm, mọi người đã quyết nghị không đánh dấu ngày ấy, nhưng sẽ mừng vào ngày 13 tháng 12, gọi là Ađar theo tiếng Syri, ngày áp ngày Marđôkê.

 

Lời kết

37 Các việc liên quan đến Nikanor đã xảy ra như vậy; và kể từ thời ấy, thành trì thuộc chủ quyền của người Hipri, nên tôi cũng xin dừng ở đây thiên truyện này. 38 Thảng hoặc truyện có được mạch lạc xuôi đẹp thích đáng, thì đó là điều tôi cũng ước mong; nhưng nếu nó xoàng, không đáng giá bao nhiêu, thì tầm sức tôi cũng chỉ có ngằn ấy. 39 Quả cũng như uống nguyên có rượu hay nguyên có nước là điều nên kỵ, còn rượu pha thêm nước lại càng thêm ngon và tăng thêm thú vị, cũng vậy, sách có sắp đặt kỹ càng thì làm êm tai người đọc truyện. Vậy xin chung kết ở đây.