Chương 1 => Habacuc | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt Ngữ của Linh Mục Nguyễn Thế Thuấn, CSsR.)



 

1 Sấm ngôn tiên tri Habacuc đã thấy:

 

I. Ðối Thoại Giữa Tiên Tri Và Thiên Chúa

 

Lời than I: Không còn công lý

2 Cho đến bao giờ, lạy Yavê, tôi van xin mà Người không nghe?

Tôi kêu lên Người: "Bạo tàn!" mà Người chẳng cứu?

3 Nhân sao Người để tôi phải thấy ác quái, phải mục kích gian lao?

Cướp giựt, bạo tàn giãi ra trước mắt tôi.

Xảy ra kiện cáo, dựng đứng tụng điều.

4 Bởi thế luật pháp tê liệt, công lý không hề ló hiện!

Vì ác nhân ví hãm người lành, bởi thế công lý thành ra vạy vò.

Sấm trả lời: Người Canđu, đòn của Thiên Chúa

5 Hãy nhìn hỡi phường phản loạn,

hãy trố mắt, mà ngơ ngác kinh ngạc,

vì vào ngày đời các ngươi, Ta làm một việc,

(một việc) mà có tường thuật lại các ngươi cũng không tin.

6 Quả thế, này Ta cho quân Kanđu chỗi dậy, một dân hung tàn, tấn tốc.

Nó tung hoành ngang dọc trên đất,

để chiếm lấy gia cư không phải của mình.

7 (Một dân) đáng ghê, đáng sợ!

Lẽ công, nó tự biện, hãnh diện, nó tự gầy.

8 Ngựa nó lanh hơn hổ báo, lanh lợi hơn sói chiều hôm.

Kị mã của nó phóng tới, kị mã của nó từ phương xa lại,

bay như phụng hoàng vụt bắt mồi.

9 Cả đám chúng kéo đến tha hồ tàn bạo,

đằng đằng sát khí như trận gió hanh;

Nó lùa tù binh nhiều như cát (biển).

10 Dân ấy trào lộng trên đầu vua chúa,

vương hầu làm trò nó diễu cợt.

Nó cười khỉnh thành trì.

Nó gom đất bụi mà chiếm lấy.

11 Bấy giờ như gió, nó đổi chiều, nó đi qua.

Nó đã tôn làm thần linh sức mạnh của mình.

 

Lời than II: Tàn bạo của kẻ áp chế

12 Há không phải Người, Ðấng có từ thuở trước kia, lạy Yavê,

Thiên Chúa của tôi, Ðấng thánh của tôi, Người không thể chết?

Lạy Yavê, Người đã đặt nó ra để thi hành công lý,

và để sửa phạt, Người đã thiết lập nó, ôi! Ðá tảng!

13 Mắt Người quá trong sạch, để có thể yên nhìn sự dữ.

Cảnh lao đao, làm sao người trông thấy nổi!

Vậy nhân sao, Người yên nhìn phường phản loạn?

(Nhân sao) người lại làm thinh,

khi kẻ dữ nuốt chửng người lành hơn nó?

14 Người xử với loài người như với cá biển,

như sâu họ không ai làm chủ.

15 Bằng lưỡi câu, nó giựt chúng lên cả đám,

nó lùa chúng vào lưới, nó thu lấy bỏ nơm.

Và thế là nó vui mừng phở lở.

16 Bởi thế nó tế cho lưới, nó huân yên cho nơm,

vì nhờ đó, nó có phần màu mỡ, và cao lương mỹ vị.

17 Bởi thế nó không ngừng tuốt gươm.

Luôn (tay) chém giết người ta không chút chạnh thương?