Vì đã trót thề (6.2.2015 – Thứ sáu Tuần 4 Thường niên)
Vì đã trót thề
Lời Chúa: Mc 6, 14-29
Khi ấy, vua Hêrôđê nghe biết về Ðức Giêsu, vì Người đã nổi
danh. Có kẻ nói: “Ðó là ông Gioan Tẩy Giả từ cõi chết trỗi dậy, nên quyền làm
phép lạ mới tác động nơi ông.” Ðó là một ngôn sứ như một trong các ngôn sứ”. Kẻ
khác nói: “Ðó là ông Êlia”. Kẻ khác nữa lại nói: “Ðó là một ngôn sứ như một
trong các ngôn sứ”. Vua Hêrôđê nghe thế, liền nói: “Ông Gioan, ta đã cho chém
đầu, chính ông đã trỗi dậy!”
Số là vua Hêrôđã sai đi bắt ông Gioan và xiềng ông trong
ngục. Lý do là vì vua đã lấy bà Hêrôđia, vợ của người anh là Philípphê, mà ông
Gioan lại bảo: “Ngài không được phép lấy vợ của anh ngài!” Bà Hêrôđia căm thù
ông Gioan và muốn giết ông, nhưng không được. Thật vậy, vua Hêrôđê nể sợ ông
Gioan vì biết ông là người công chính thánh thiện; vua che chở ông. Khi nghe
ông nói, nhà vua rất phân vân, nhưng lại cứ thích nghe. Một ngày thuận lợi đến:
nhân dịp mừng sinh nhật của mình, vua Hêrôđê mở tiệc thết đãi bá quan văn võ và
các thân hào miền Galilê. Con gái bà Hêrôđia vào biểu diễn một điệu vũ, làm cho
nhà vua và khách dự tiệc vui thích. Nhà vua nói với cô gái: “Con muốn gì thì cứ
xin, ta sẽ ban cho con”. Vua lại còn thề: “Con xin gì, ta cũng cho, dù một nửa
nước của ta cũng được.” Cô gái đi ra hỏi mẹ: “Con nên xin gì đây?” Mẹ cô nói:
“Ðầu Gioan Tẩy Giả”. Lập tức cô vội trở vào đến bên nhà vua và xin rằng: “Con
muốn ngài ban ngay cho con cái đầu ông Gioan Tẩy Giả, đặt trên mâm”. Nhà vua
buồn lắm, nhưng vì đã trót thề, và khách dự tiệc, nên không muốn thất hứa với
cô. Lập tức, vua sai thị vệ đi và truyền mang đầu ông Gioan tới. Thị vệ ra đi,
chặt đầu ông ở trong ngục, bưng đầu ông trên một cái mâm trao cho cô gái, và cô
gái trao cho mẹ. Nghe tin ấy, môn đệ đến lấy thi hài ông và đặt trong một ngôi
mộ.
Suy niệm:
Như mọi
con người khác ở trên đời,
con người của Hêrôđê bị giằng co
giữa cái xấu và cái tốt.
Vấn đề là ông ta sẽ ngả theo cái
nào.
Hêrôđê
biết Gioan là người công chính thánh thiện nên sợ ông.
Hêrôđê đã bảo vệ che chở cho Gioan
và thich nghe ông nói,
dù những điều đó làm Hêrôđê hết sức
bối rối (c. 20).
Nhưng Hêrôđê cũng là người đã sai
bắt Gioan và xiềng ông trong ngục,
chỉ vì Gioan dám nói: “Nhà vua
không được lấy vợ của anh mình.”
Rõ ràng cái ác trong Hêrôđê đã
thắng cái thiện, cái xấu đã thắng cái tốt.
Hêrôđê thuộc loại người “nghe lời
thì liền vui vẻ đón nhận,
nhưng không đâm rễ, mà là những kẻ
nông nổi nhất thời…” (Mc 4, 16-17).
Chính vì thế khi gặp thử thách thì
ông vấp ngã ngay.
Hêrôđê
còn quỵ ngã một lần nữa nặng hơn.
Ngày sinh nhật của ông cũng là ngày
chết của một vị ngôn sứ.
Khi con gái bà Hêrôđia biểu diễn
một điệu múa làm vui lòng mọi người,
Hêrôđê đã lỡ thề hứa một điều thiếu
khôn ngoan,
trước mặt bá quan văn võ và các
thân hào miền Galilê:
“Con xin gì, ta cũng cho, dù một
nửa nước của ta cũng được” (c. 23).
Không biết lúc đó Hêrôđê đã say
chưa,
nhưng chắc chắn nhà vua đã quên một
điều quan trọng.
Ông quên mình chỉ là một tiểu vương
nắm vùng Galilê và Pêrê (Lc 3,1),
nên ông không có quyền cho đất hay
chia đất.
Bà Hêrôđia đã không bỏ lỡ cơ hội
ngàn vàng này để trả thù Gioan.
Bà nói với cô con gái xin đầu Gioan
Tẩy giả (c. 24).
Hẳn điều này là một bất ngờ lớn đối
với Hêrôđê .
Lập tức ông bị đặt vào thế giằng co
xâu xé.
Một mặt ông hết sức đau buồn vì quý
mạng sống của Gioan.
Mặt khác ông lại không muốn thất
hứa với cô bé,
một lời hứa đã trót nói ra công khai
trước mặt quan khách dự tiệc.
Hêrôđê có dám chịu đánh mất chút
danh dự của mình không
khi khiêm tốn xin rút lại lời thề
hứa vội vàng, bồng bột?
Ông có dám nhận mình đã sai và chịu
mất mặt không?
Tiếc quá! Hêrôđê đã không có được
can đảm này.
Như người
thanh niên giàu có buồn rầu bỏ đi (Mc 10, 22),
Hêrôđê cũng sẽ buồn suốt đời vì cái
chết do ông gây ra.
Như Hêrôđê, sau này Philatô cũng
chịu áp lực khi ông xử án Đức Giêsu.
Ông cũng phạm đúng tội của Hêrôđê
trước đám đông (Mc 15, 15),
coi ghế ngồi của mình quý hơn mạng
sống của Đức Giêsu, người vô tội.
Cầu nguyện:
Lạy
Thiên Chúa, đây lời tôi cầu nguyện:
Xin tận diệt, tận diệt trong
tim tôi
mọi biển lận tầm thường.
Xin
cho tôi sức mạnh thản nhiên
để gánh chịu mọi buồn vui.
Xin
cho tôi sức mạnh hiên ngang
để đem tình yêu gánh vác việc
đời.
Xin
cho tôi sức mạnh ngoan cường
để chẳng bao giờ khinh rẻ người
nghèo khó,
hay cúi đầu khuất phục trước
ngạo mạn, quyền uy.
Xin
cho tôi sức mạnh dẻo dai
để nâng tâm hồn vươn lên khỏi
ti tiện hằng ngày.
Và
cho tôi sức mạnh tràn trề
để âu yếm dâng mình theo ý
Người muốn.
(R.
Tagore - Ðỗ Khánh Hoan dịch)
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ