CHIỀU VÀ SÁNG (8.2.2015 – Chúa nhật 5 Thường niên, Năm B)
CHIỀU VÀ SÁNG
Lời Chúa: Mc 1, 29-39
Hôm ấy vừa ra khỏi hội đường Caphácnaum, Ðức
Giêsu đi đến nhà hai ông Simon và Anrê. Có ông Giacôbê và ông Gioan cùng đi
theo. Lúc đó, bà mẹ vợ ông Simon đang lên cơn sốt, nằm trên giường. Lập tức họ
nói cho Người biết tình trạng của bà. Người lại gần, cầm lấy tay bà mà đỡ dậy;
cơn sốt dứt ngay và bà phục vụ các ngài.
Chiều đến, khi mặt trời đã lặn, người ta đem mọi kẻ ốm đau
và những ai bị quỷ ám đến cho Người. Cả thành xúm lại trước cửa. Ðức Giêsu chữa
nhiều kẻ ốm đau mắc đủ thứ bệnh tật, và trừ nhiều quỷ, nhưng không cho quỷ nói,
vì chúng biết Người là ai.
Sáng sớm, lúc trời còn tối mịt, Người đã dậy, đi ra một nơi
hoang vắng và cầu nguyện ở đó. Ông Simon và các bạn kéo nhau đi tìm. Khi gặp
Người, các ông thưa: “Mọi người đang tìm Thầy đấy!” Người bảo các ông: “Chúng
ta hãy đi nơi khác, đến các làng xã chung quanh, để Thầy còn rao giảng ở đó
nữa, vì Thầy ra đi cốt để làm việc đó”. Rồi Người đi khắp miền Galilê, rao
giảng trong các hội đường của họ, và trừ quỷ.
Suy niệm:
Sốt không phải là một bệnh
nan y.
Nhưng
người bị sốt cao không dậy nổi, chỉ nằm thôi.
Khi Ðức
Giêsu và các môn đệ đến thăm nhà ông Simon
thì bà mẹ
vợ ông đang sốt, nằm trên giường.
Ðức Giêsu
đem niềm vui đến cho gia đình ông.
Ngài lại
gần, nhẹ nhàng cầm lấy tay bà và nâng dậy.
Cơn sốt
lui ngay khiến bà có thể đi lại phục vụ.
Một cơn
bệnh đơn giản, một cách chữa bệnh đơn giản.
Ðức Giêsu
chẳng nói một lời, chỉ làm một cử chỉ thân ái.
Ngài cầm
lấy tay bà và nâng dậy,
như sau
này Ngài cầm tay đứa con ông trưởng hội đường,
một cô bé
mười hai tuổi đã chết lại đứng dậy được (x. Mc 5,41),
như sau
này Ngài cầm tay cậu bé bị động kinh nằm trên đất,
nâng cậu
dậy và cho cậu đứng lên (x. Mc 9,27).
Cầm tay,
nâng dậy, để một người nằm có thể đứng lên.
Sức sống
nào truyền qua cử chỉ cầm tay ấy?
Quyền năng
nào nâng con người trỗi dậy?
Chúng ta
cũng cần được Chúa cầm tay khi không dậy nổi,
cần được
Chúa đưa tay ra nắm lấy khi gần chìm như Phêrô.
Khi mặt trời lặn là lúc kết
thúc ngày sabát.
Người ta
đem đến cho Ðức Giêsu bao người yếu đau đủ loại.
Căn nhà
ông Simon hẹp quá khiến nhiều người phải đứng ngoài.
Không rõ
bao nhiêu người được chữa lành chiều tối hôm đó.
Nhiều
người đã có thể tự về nhà một mình...
Ðức Giêsu
đụng chạm đến biển khổ của nhân loại.
Ngài không
mong múc cạn, chỉ mong làm vơi đi,
chỉ mong
cùng chia sẻ và ban cho nó một ý nghĩa.
Thế giới
hôm nay vẫn phải đối đầu với bệnh tật.
Những bệnh
nan y như ung thư, tim mạch, sida (aids), siêu vi...
Cần có
những người làm vơi nhẹ nỗi đau như Ðức Giêsu.
Sau một
ngày bận bịu và mệt mỏi,
Ðức Giêsu
đã thức dậy sớm, khi các môn đệ còn ngủ say.
Ngài tìm
được một chỗ cầu nguyện khá kín đáo.
Cầu nguyện
là nhu cầu thật sự của Ðức Giêsu.
Ngài cần
có thời gian rút lui, sống riêng tư một mình.
Ngài cần
sống bên Cha, tâm sự về gánh nặng công việc,
về nỗi đau
khổ của loài người, về cuộc chiến chống Satan.
Ðức Giêsu
thấy mình cần được Cha cảm thông và nâng đỡ,
cần ánh
sáng và nghị lực để làm tròn sứ mạng.
Ngài cần
gặp Cha vì Ngài là Con, và vì Ngài được Cha sai.
Ngài sống
hết mình cho con người, cho đám đông,
nhưng Ngài
cũng say sưa cầu nguyện và hoạt động.
Cầu nguyện
đưa Ngài đến với con người,
hoạt động
đưa Ngài đến với Cha.
Thành công ở Caphácnaum
không làm Ngài dừng chân.
“Mọi người đang tìm Thầy”,
mọi người vẫn cần Thầy.
Nhưng Ngài
biết còn nhiều chỗ khác cũng đang rất cần.
“Hãy đi nơi khác”, Tin
Mừng cần được gieo vãi ở mọi nơi.
Giữ được
tính tự do và cơ động, Ðức Giêsu lại lên đường.
Cầu nguyện:
Lạy Thiên Chúa, Đấng ưa thích sự thinh lặng,
xin dạy chúng con thinh lặng
để ở một mình với Ngài,
trò chuyện, lắng nghe
và thấm nhuần Lời hằng sống.
Xin dạy chúng con thinh lặng nơi con mắt,
biết nhắm lại trước những vấp váp của tha nhân,
biết quay đi trước những dịp tội gây xao xuyến.
Xin dạy chúng con thinh lặng nơi đôi tai,
để nghe được tiếng kêu của người nghèo đói,
để khép lại trước những mời mọc của ma quỷ.
Xin dạy chúng con thinh lặng nơi miệng lưỡi,
để biết ca tụng Chúa
và đem lại an vui cho muôn người,
tránh mọi lời nói gây đớn đau, đổ vỡ.
Xin dạy chúng con thinh lặng nơi trí khôn,
để mở ra trước sự thật và khép lại trước dối trá.
Cuối cùng
xin dạy chúng con thinh lặng nơi quả tim,
để tránh xa mọi ích kỷ, thù hằn, ghen ghét,
để yêu mến và ước ao Thiên Chúa trên mọi sự. Amen.
(theo Chân
phước Têrêxa Calcutta)
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ