Không nhớ sao? (17.2.2015 – Thứ ba Tuần 6 Thường niên)
Không nhớ sao?
Lời Chúa: Mc 8, 14-21
Khi ấy, các môn đệ
quên đem bánh theo; trên thuyền, các ông chỉ có một chiếc bánh. Người răn bảo
các ông: “Anh em phải coi chừng, phải đề phòng men Pharisêu và men Hêrôđê!” Và
các ông bàn tán với nhau về chuyện các ông không có bánh. Biết thế, Người nói
với các ông: “Sao anh em lại bàn tán về chuyện anh em không có bánh? Anh em
chưa hiểu chưa thấu sao? Lòng anh em ngu muội thế! Anh em có mắt mà không thấy,
có tai mà không nghe ư? Anh em không nhớ sao: khi Thầy bẻ năm chiếc bánh cho
năm ngàn người ăn, anh em đã thu lại được bao nhiêu thúng đầy mẩu bánh?” Các
ông đáp: “Thưa được mười hai.” “Và khi Thầy bẻ bảy chiếc bánh cho bốn ngàn
người ăn, anh em đã thu lại được bao nhiêu giỏ đầy mẩu bánh?” Các ông nói:
“Thưa được bảy.” Người bảo các ông: “Vậy mà anh em vẫn còn chưa hiểu sao?”
Suy niệm:
Tin Mừng
Máccô kể ba câu chuyện về việc Thầy trò vượt Biển hồ.
Lần đầu, Thầy Giêsu đã ra lệnh cho
sóng gió yên lặng
khiến các môn đệ tự hỏi: Người này
là ai…? (Mc 4, 35-41).
Lần thứ hai, sau khi hóa bánh ra
nhiều, Thầy đã đi trên mặt nước mà đến với họ.
Nhưng lòng các môn đệ còn chai đá,
họ không hiểu được chuyện bánh hóa
nhiều (Mc 6, 45-52).
Bài Tin Mừng hôm nay là lần cuối
Thầy trò vượt biển qua bờ bên kia,
sau khi Thầy Giêsu đã hóa bánh ra
nhiều lần thứ hai (Mc 8, 1-10).
Có một sự
cố xảy ra khiến các môn đệ lo âu.
Các ông quên mang bánh khi vượt
biển.
Trên thuyền chỉ có một cái bánh duy
nhất (c. 14).
Không rõ tại sao trong bối cảnh này
Thầy Giêsu lại cảnh báo các ông
về thứ men xấu làm hư hỏng con
người (x. 1 Cr 5, 6-8),
đó là thứ “men của người Pharisêu
và men của người theo Hêrôđê (c. 15).
Có lẽ vì cuộc đụng độ vừa qua với
người Pharisêu (Mc 8, 11-13).
Nhưng lời cảnh báo của Thầy Giêsu
có thể đã bị các môn đệ hiểu sai.
Các ông tưởng Thầy trách về chuyện
họ không mang đủ bánh.
Từ đó xảy ra một cuộc tranh cãi
giữa họ với nhau về chuyện này.
Thầy
Giêsu chắc là giận lắm.
Chưa khi nào chúng ta thấy Ngài đặt
nhiều câu hỏi liên tiếp như vậy.
Tùy lối chấm câu, có thể có từ sáu
đến chín câu hỏi.
Qua các câu hỏi, Ngài bày tỏ sự
thất vọng về các môn đệ.
Họ chậm hiểu, chậm nắm bắt; tim của
họ bị chai (c. 17).
Họ có mắt mà không thấy, có tai mà
không nghe (c. 18).
Trí nhớ và lòng tin của họ khá kém,
vì dù đã chứng kiến hai lần phép lạ
bánh hóa nhiều,
một lần, năm chiếc bánh cho năm
ngàn người,
lần khác, bảy chiếc bánh cho bốn
ngàn người,
họ vẫn lo âu khi thấy trong thuyền
chỉ có một chiếc bánh dự trữ.
“Vậy mà
anh em vẫn còn chưa hiểu sao?” (c. 21).
Chúng ta cũng nghe Chúa hỏi câu hỏi
này khi chúng ta xao xuyến âu lo
trước những khó khăn của cuộc sống.
Các môn đệ vượt biển mà không mang
đủ lương thực cần dùng.
Họ lo âu vì sợ lỡ ra có bão hay sự
cố gì thì làm sao đây.
Thực ra điều họ quên không phải là
bánh,
mà là quên Thầy Giêsu đang ở cùng
thuyền với họ.
Chúng ta cần ôn lại những điều lạ
lùng Chúa đã làm cho đời ta từ nhỏ,
để sống mỗi ngày trong bình an.
Cầu nguyện:
Lạy Cha,
con phó mặc con cho Cha,
xin dùng con tùy sở thích Cha.
Cha dùng con làm chi, con
cũng xin cảm ơn.
Con luôn sẵn sàng, con đón nhận tất
cả.
Miễn là ý Cha thực hiện
nơi con
và nơi mọi loài Cha tạo dựng,
thì, lạy Cha, con không ước muốn chi
khác nữa.
Con trao linh hồn con về
tay Cha.
Con dâng linh hồn con cho Cha,
lạy Chúa Trời của con,
với tất cả tình yêu của lòng con,
Vì con yêu mến Cha,
vì lòng yêu mến
thúc đẩy con phó dâng mình cho Cha,
thúc đẩy con trao trọn bản thân về
tay Cha,
không so đo,
với một lòng tin cậy vô biên,
vì Cha là Cha của con.
(Charles de Foucauld)
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ