VÀO HOANG ĐỊA (22.2.2015 – Chúa nhật 1 Mùa Chay)
VÀO HOANG ĐỊA
Lời Chúa: Mc 1, 12-15
Sau khi Ðức Giêsu chịu phép rửa, Thần Khí liền
đẩy Người vào hoang địa. Người ở trong hoang địa bốn mươi ngày, chịu Xatan cám
dỗ, sống giữa loài dã thú, và có các thiên sứ hầu hạ Người.
Sau khi ông Gioan bị nộp, Ðức Giêsu đến miền Galilê rao
giảng Tin Mừng của Thiên Chúa. Người nói: “Thời kỳ đã mãn, và Triều Ðại Thiên
Chúa đã đến gần. Anh em hãy sám hối và tin vào Tin Mừng”.
Suy niệm:
Mỗi khi bắt đầu mùa Chay,
Hội Thánh
lại mời chúng ta vào hoang địa với Ðức Giêsu.
Chính
Thánh Thần đã dẫn đưa Ngài đến nơi đó,
ngay sau
khi Ngài chịu phép rửa của Gioan
và nhận
được Thánh Thần để lên đường đi sứ vụ.
Bốn mươi
ngày sống trong cô tịch và cầu nguyện.
Một cuộc
tĩnh tâm để định hướng tương lai,
qua đó Ðức
Giêsu thấy rõ con đường Ngài phải đi,
và qua đó
Ngài cũng thấy mình bị Xatan cám dỗ.
Mùa Chay là thời gian trở
lại với Chúa
và nhận ra
những cám dỗ đang bủa vây tôi,
những cám
dỗ mới hay cám dỗ cũ dưới lớp áo mới.
Nếu đời
tôi là một chuỗi những chọn lựa,
thì nó
cũng là một chuỗi những cám dỗ.
Tôi có tự
do để chọn giữa cái tốt và cái xấu.
Giữa những
cái tốt, tôi có tự do để chọn cái tốt hơn.
Biết mình
đã lạc hướng hay lệch hướng là điều cần thiết.
Con người hôm nay không yếu
đuối hơn ngày xưa.
Nhưng có
lẽ nó bị cám dỗ nhiều hơn xưa,
vì cuộc
sống tiến bộ cho người ta nhiều chọn lựa.
Tôi phải
chọn kênh truyền hình, chọn băng video,
chọn một
loại vải, một kiểu áo, chọn chỗ giải trí tối nay.
Có những
áp lực đè nặng trên chọn lựa của tôi:
áp lực của
quảng cáo, khuyến mãi,
áp lực của
mode, của bạn bè, của dư luận...
Có những
mời mọc nhắm vào các giác quan của tôi.
Các giác
quan như những cánh cửa mở của căn nhà trống trải.
Bao kích
thích khêu gợi như luồng gió lùa vào nhà.
Thắng được
những đòi hỏi vô độ của thân xác
đòi hỏi
một sự tự chủ lớn lao.
Thắng được
những đam mê mù quáng của con tim
cần có một
thái độ anh hùng từ bỏ.
Thắng được
sự cứng cỏi, cố chấp của trí tuệ
cần có một
lòng khiêm tốn mở ra trước chân lý.
Cuộc đời
là một cuộc chiến đấu không ngừng,
vì con
người vẫn nghiêng như tháp Pisa.
Cần phải
tập nghiêng về điều ngược lại
để tạo lập
được sự quân bình trong cuộc sống.
Nói cho cùng, cám dỗ nào
cũng khiến con người khép kín,
chỉ nghĩ
đến mình và sống cho mình.
Cám dỗ im
lặng vì sợ liên lụy.
Cám dỗ giả
mù trước sự thật rành rành.
Cám dỗ
thỏa hiệp với sự dữ để được yên thân.
Cám dỗ
sống một đời sống tầm thường và buông thả.
Cái cao cả
của con người là chiến đấu và chiến thắng.
Chỉ khi
nhận Thiên Chúa và tha nhân làm trung tâm,
con người
mới thành người trọn vẹn.
Ước gì mỗi Kitô hữu đều có
bản lãnh của Ðức Giêsu
để chiến
thắng sự nặng nề, nhỏ mọn của mình.
Nhưng
trước hết, chúng ta cần ăn chay và cầu nguyện.
Cầu nguyện:
Như đóa sen trong đầm lầy,
xin giữ tâm hồn con thanh khiết.
Giữa một thế giới đầy hình ảnh vẩn đục,
xin gìn giữ mắt con.
Giữa một thế giới tôn thờ khoái lạc,
xin dạy con biết trân trọng thân
xác.
Giữa một thế giới bị ám ảnh bởi tình
dục,
xin thanh lọc trí tưởng tượng của
con.
Xin nâng con lên cao
vượt qua những thèm muốn chiếm đoạt,
để biết tự hiến trong yêu thương.
Xin đừng để con phung phí sức lực
vào những chuyện tình cảm chóng qua,
nhưng giúp con tự rèn luyện mình
để gánh vác cuộc sống Chúa mời gọi.
Như đóa sen trong đầm lầy,
xin giữ thân xác con thanh khiết.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ