CÓ LỜI THIÊN CHÚA PHÁN (6.12.2015 – Chúa nhật 2 Mùa Vọng, Năm C)
CÓ LỜI THIÊN CHÚA PHÁN
Lời Chúa: Lc 3, 1-6
Năm thứ mười lăm dưới triều hoàng đế Tibêriô, thời
Phongxiô Philatô làm tổng trấn miền Giuđê, Hêrôđê làm tiểu vương miền Galilê,
người em là Philípphê làm tiểu vương miền Iturê và Trakhonít, Lyxania làm tiểu
vương miền Abilên, Khanna và Caipha làm thượng tế, có lời Thiên Chúa phán cùng
con ông Dacaria là ông Gioan trong hoang địa. Ông liền đi khắp vùng ven sông
Giođan, rao giảng kêu gọi người ta chịu phép rửa tỏ lòng sám hối để được ơn tha
tội, như có lời chép trong sách sứ Isaia rằng:
“Có tiếng người hô trong hoang địa:
hãy dọn sẵn
con đường của Ðức Chúa,
sửa lối cho
thẳng để Người đi.
Mọi thung
lũng, phải lấp cho đầy,
mọi núi
đồi, phải bạt cho thấp,
khúc quanh
co, phải uốn cho ngay,
đường lồi lõm, phải san cho phẳng.
Rồi hết mọi người phàm sẽ thấy ơn cứu độ của
Thiên Chúa.”
Suy niệm:
Mỗi lần
mùa Vọng đến, ta lại gặp Gioan.
Một cuộc sinh ra kỳ lạ, một lối
sống khác thường.
Hoang địa là nơi vắng người, trơ
trụi, thiếu sự sống.
Nhưng chính ở đó mà Gioan đã lớn
lên và trưởng thành,
trong sự gặp gỡ thâm trầm với Thiên
Chúa.
Càng lúc ông càng ý thức về sứ mạng
của mình,
nhưng ông đã kiên nhẫn chờ đợi
nhiều năm tháng,
cho đến ngày ông nghe thấy Thiên
Chúa ngỏ lời với ông.
Lời của Ngài đưa ông ra khỏi hoang
địa
để đến với mọi vùng ven sông Giođan
mà gặp con người.
Lời Chúa ông nghe trở thành Lời
Chúa ông công bố.
Tiếng Chúa gọi ông trở thành tiếng ông
mời gọi mọi người.
Gioan là vị ngôn sứ cho dân tộc ông
sau gần năm thế kỷ vắng bóng ngôn
sứ.
Ông sống trong dòng lịch sử của đạo
lẫn đời:
một hoàng đế Tibêriô, hai thượng tế
Khanna và Caipha,
một Philatô tham lam, tàn bạo, tổng
trấn vùng Giuđê,
một Hêrôđê, tiểu vương vùng Galilê,
kẻ sẽ giết ông sau này.
Gioan đón nhận toàn bộ dòng lịch sử
ấy.
Lịch sử dân tộc là nơi diễn ra lịch
sử cứu độ.
Gioan biết mình là Tiền Hô cho Ðấng
Cứu Thế,
và ông cố làm tròn sứ mạng của mình
trước lịch sử.
Gioan mời
dân chúng sám hối.
Không thể tiếp tục sống như xưa
nữa.
Ðã đến lúc phải đổi đời, đổi lối
nhìn, đổi lối nghĩ.
Ông kêu gọi cả nước hãy sửa sang
đường sá,
để đón lấy Vua Mêsia, đấng ông
không dám cởi dây giày.
Ðường quan trọng là đường vào cõi
lòng.
Có bao lối nghĩ quanh co, bao tính
toán lệch lạc.
Có những lũng sâu tăm tối, thiếu
vắng ánh sáng tình yêu.
Có những núi đồi ngạo nghễ của tự
kiêu, tự mãn.
Có những chỗ mấp mô, lồi lõm giữa
người với người.
Phải sửa cho thẳng, lấp cho đầy,
uốn cho ngay.
Phải san cho phẳng, bạt cho thấp...
Sám hối là dọn con đường của lòng
mình
và mời mọi người cùng dọn các con
đường thành đại lộ.
Ðiều đó chẳng dễ dàng chút nào, và
thường gây đau đớn.
Vấn đề không phải chỉ là đi xưng
tội qua loa,
nhưng là dẹp bỏ những chướng ngại
trong tâm hồn,
để Chúa có thể dễ dàng đến và ở
lại.
Gioan đã
là ngôn sứ chuẩn bị cho Chúa đến lần đầu.
Chúng ta phải là ngôn sứ chuẩn bị
cho Ngài đến lần cuối.
Làm ngôn sứ cho dân tộc mình, cho
thời đại mình:
đó là ơn gọi của mọi Kitô hữu chẳng
trừ ai.
Cần cất tiếng hô bằng lời nói và
bằng cuộc sống.
Ơn cứu độ đã đến từ hai mươi thế kỷ
nay,
nhưng vẫn thiếu những con đường
phẳng phiu, ngay thẳng,
để Thiên Chúa có thể đến gặp con
người.
Xin Thánh Thần giúp chúng ta xây
dựng những con đường mới
trên những nẻo đường quen thuộc của
nhân loại.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
sám hối không phải là điều dễ dàng,
bởi lẽ chúng con không đủ khiêm tốn
để nhận mình lầm lỗi.
Chúng con ngỡ ngàng
khi thấy Chúa là Ðấng vô tội
mà lại đứng chung với các tội nhân,
chờ Gioan ban phép Rửa.
Chúa đã muốn nên bạn đồng hành
với phận người mỏng dòn yếu đuối chúng con;
xin cho chúng con biết thường xuyên điều chỉnh
lối nghĩ và lối sống của mình,
tỉnh táo để khỏi rơi vào ảo tưởng,
thành thật để khỏi tự dối mình.
Ước gì Chúa ban cho chúng con ơn hoán cải,
dám đi đến những hành động cụ thể,
và chấp nhận những cắt tỉa đớn đau.
Nhưng xin đừng quên ban cho chúng con
niềm vui của Giakêu,
hạnh phúc vì được tự do và được yêu mến.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ