Hối hận nên lại đi (16.12.2014 – Thứ ba Tuần 3 Mùa Vọng)
Hối hận nên lại đi
Lời Chúa: Mt 21, 28-32
Khi ấy, Ðức Giêsu nói với các thượng tế và kỳ mục rằng: “Các
ông nghĩ sao: Một người kia có hai con trai. Ông ta đến nói với người thứ nhất:
“Này con, hôm nay con hãy đi làm vườn nho”. Nó đáp: “Con không muốn đâu!” Nhưng
sau đó, nó hối hận, nên lại đi. Ông đến gặp người thứ hai, và cũng bảo như vậy.
Nó đáp: “Thưa ngài, con đây!” nhưng rồi lại không đi. Trong hai người con đó,
ai đã thi hành ý muốn của người cha?” Họ trả lời: “Người thứ nhất.” Ðức Giêsu
nói với họ: “Tôi bảo thật các ông: những người thu thuế và những cô gái điếm
vào Nước Thiên Chúa trước các ông. Vì ông Gioan đã đến chỉ đường công chính cho
các ông, mà các ông không tin ông ấy; còn những người thu thuế và những cô gái
điếm lại tin. Phần các ông, khi đã thấy vậy rồi, sau đó các ông vẫn không chịu
hối hận mà tin ông ấy.”
Suy niệm:
Dụ ngôn
hôm nay là một dụ ngôn đặc biệt, với nội dung đơn sơ.
Đức Giêsu nói dụ ngôn này cho các
thượng tế và kỳ mục.
Một người cha có hai con trai.
Ông sai đứa con thứ nhất đi làm
vườn nho.
Lúc đầu anh ta từ chối, nhưng sau
đó hối hận nên lại đi (c. 29).
Ông gặp đứa con thứ hai và kêu anh
làm cùng một việc.
Anh mau mắn nhận lời, nhưng rốt
cuộc lại không đi (c. 30).
Đức Giêsu kết thúc dụ ngôn bằng
việc hỏi họ một câu khá dễ:
“Trong hai người con đó, ai đã thi
hành ý muốn của cha?”
Không mấy khó khăn, các thượng tế
và kỳ mục đã trả lời đúng.
Nhưng họ không ngờ mình mắc bẫy của
Ngài
như xưa vua Đavít đã mắc bẫy của
ngôn sứ Nathan (2 Sm 12, 5).
Bởi chính họ là đứa con thứ hai,
nhận lời, nhưng rồi lại không đi,
chính họ là những người không thi
hành ý muốn của Thiên Chúa.
Hẳn giới
lãnh đạo ở Giêrusalem sẽ tức điên lên vì nhục nhã
khi nghe Đức Giêsu nói đứa con thứ
nhất
chính là những kẻ thu thuế và các
cô gái điếm (c. 31).
Theo Đức Giêsu, những người tội lỗi
này sẽ vào Nước Trời
trước cả giới lãnh đạo tôn giáo đầy uy tín, đạo đức, oai phong.
Tại sao lại có chuyện oái oăm đó?
Chính thái độ tin hay không tin ông
Gioan tạo ra sự khác biệt này.
Gioan xuất hiện như một hiện tượng
nổi bật, ai cũng thấy.
Các vị chức sắc tôn giáo cũng thấy,
nhưng sau đó họ không hối hận
mà tin (c. 32).
Còn những người tội lỗi, giống đứa
con thứ nhất,
lúc đầu từ chối cha, nhưng sau
đó đã hối hận và vâng lời (c. 29).
Họ đã tin Gioan và bước vào đường
công chính (c. 32).
Từ chỗ
nói: “Thưa cha, con đây”, đến chỗ thực sự đi làm vườn nho,
có một khoảng cách khá lớn, khiến
nhiều người ngần ngại.
Chấp nhận tin là chấp nhận lên
đường, bước vào cuộc phiêu lưu.
Con đường công chính đầy thách đố,
bấp bênh và bất trắc.
Tin vào Gioan đòi hỏi sám hối, để
đón Đấng Thiên Sai.
Nhưng ít người muốn nhận mình có
lỗi.
Có khi cô gái điếm lại dễ hối hận
hơn một người công chính.
Có khi anh thu thuế lại dễ ăn năn
hơn một người đạo hạnh.
Dù sao tin vào Gioan khiến mọi
người không được sống như xưa.
Hơn nữa, niềm tin ấy thế nào cũng
dẫn đến tin vào Đức Giêsu.
Tin vào Đức Giêsu là chấp nhận mất
đi những chỗ dựa ổn định.
Không dám mất thì cũng chẳng dám
tin.
Nhiều
Kitô hữu hôm nay gặp khó khăn không nhỏ về đức tin,
vì sống đức tin đòi họ phải trả một
giá quá lớn.
Nếu chúng ta đã có lần nói: Con
không muốn đi!,
thì chúng ta luôn có thời gian suy
nghĩ lại, để tự điều chỉnh,
và sau đó nói: “Này con đây, xin
hãy sai con.”
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
con đường dài nhất là con đường từ tai đến tay.
Chúng con thường xây nhà trên cát,
vì chỉ biết thích thú nghe Lời Chúa dạy,
nhưng lại không dám đem ra thực hành.
Chính vì thế
Lời Chúa chẳng kết trái nơi chúng con.
Xin cho chúng con
đừng hời hợt khi nghe Lời Chúa,
đừng để nỗi đam mê làm Lời Chúa trở nên xa lạ.
Xin giúp chúng con dọn dẹp mảnh đất
đời mình,
để hạt giống Lời Chúa được tự do tăng truởng.
Ước gì ngôi nhà đời chúng con
được xây trên nền tảng vững chắc,
đó là Lời Chúa,
Lời chi phối toàn bộ cuộc sống chúng con.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ