Mặt trời hé mọc (4.4.2015 – Thứ bảy Tuần Thánh, Đêm Vọng Phục sinh)
Mặt trời hé mọc
Lời Chúa: Mc 16, 1-8
Hết
ngày sabát, bà Maria Mácđala với bà Maria mẹ ông Giacôbê, và bà Salômê, mua dầu
thơm để đi ướp xác Đức Giêsu. Sáng tinh sương ngày thứ nhất trong tuần, lúc mặt
trời hé mọc, các bà ra mộ. Các bà bảo nhau: “Ai sẽ lăn tảng đá ra khỏi cửa mộ
giùm ta đây?” Nhưng vừa ngước mắt lên, các bà đã thấy tảng đá lăn ra một bên
rồi, mà tảng đá ấy lớn lắm. Vào trong mộ, các bà thấy một người thanh niên ngồi
bên phải, mặc áo trắng; các bà hoảng sợ. Nhưng người thanh niên liền nói: “Đừng
hoảng sợ! Các bà tìm Đức Giêsu Nadarét, Đấng bị đóng đinh chứ gì! Người đã trỗi
dậy rồi, không còn đây nữa. Chỗ đã đặt Người đây này! Xin các bà về nói với môn
đệ Người và ông Phêrô rằng Người sẽ đến Galilê trước các ông. Ở đó, các ông sẽ
được thấy Người như Người đã nói với các ông.” Vừa ra khỏi mộ, các bà liền chạy
trốn, run lẩy bẩy, hết hồn hết vía. Các bà chẳng nói gì với ai, vì sợ hãi.
Suy niệm:
Sau hai
buổi tối chờ đợi trong đau đớn và thấp thỏm lo âu,
sáng sớm ngày thứ nhất trong tuần,
ngày Chúa nhật của chúng ta,
những phụ nữ đến viếng mộ của Thầy
Giêsu, và đem theo dầu thơm để xức xác.
Các bà đã đi theo và giúp đỡ Thầy
từ hồi ở Galilê (Mc 15, 41).
Trong những ngày qua, họ đã lên
Giêrusalem chứng kiến Thầy bị đóng đinh (15, 40).
và có người còn đến xem tận mắt chỗ
mai táng Thầy (15, 47).
Chúng ta có thể cảm được nỗi đau
nơi trái tim của những phụ nữ.
Nhưng
sáng sớm hôm nay, mặt trời đã mọc, ánh sáng đã bừng lên.
Ai quên được chuyện bóng tối đã bao
phủ khắp mặt đất ngay giữa trưa?
Bóng tối ngạo nghễ chiến thắng khi
Thầy Giêsu chết trên thập giá.
Nhưng chuyện ấy đã qua rồi, hoàn
toàn qua rồi.
Bây giờ là giờ của ánh sáng, của sự
sống, của mặt trời đến thăm.
Thiên Chúa cho thấy sự hiện diện
hùng mạnh của Ngài nơi vùng chết chóc.
Một tảng đá rất lớn che cửa mộ, ai
sẽ giúp các phụ nữ yếu đuối này lăn ra?
Vậy mà vừa ngước lên nhìn, các bà
thấy nó đã được lăn ra rồi (c. 4).
Thiên Chúa làm điều tưởng như không
thể.
Các bà đi
tìm xác Thầy thì không gặp, lại gặp một thiên thần
dưới dạng một thanh niên mặc áo
trắng ngồi trong mộ (c. 5).
Thật là đáng sợ khi thấy sự linh
thánh cao cả lại gần gũi mình đến thế.
Vị thiên thần này loan báo cho các
bà Tin Mừng mà họ chẳng dám nghĩ tới.
Đây là việc Thiên Chúa đã làm cho
Thầy của họ:
“Đức Giêsu Nadarét, Đấng đã bị
đóng đinh, Đấng ấy đã được trỗi dậy rồi.”
Đấng là Con, đã khó nhọc xin vâng ý
Cha trong vườn Dầu,
Đấng đã chấp nhận uống chén đắng,
hiến mạng làm giá chuộc (Mc 10, 45),
Đấng có vẻ bị Cha ruồng rẫy khi
chịu đóng đinh trên thập giá (15, 34),
Đấng ấy nay được Cha phục sinh,
được Thiên Chúa nâng dậy rồi.
Xác Ngài không còn đây, đây chỉ là
chỗ trước đây người ta đặt Ngài nằm.
Thiên Chúa đã bất ngờ chuyển thất bại
thành chiến thắng cho Con của Ngài.
Ánh sáng đã thắng bóng tối, sự sống
đã thắng sự chết,
tình yêu đã thắng hận thù, công lý
và sự thật đã thắng bất công và dối trá.
Chiến thắng của Giêsu là chiến
thắng của những người cùng thân phận như Ngài.
Đây là khởi đầu cho chiến thắng
chung cục của Thiên Chúa vào ngày tận thế.
Vị thiên
thần nhờ các bà nhắn giùm các môn đệ
về cái hẹn sau khi ăn bữa Tiệc Ly
của Thầy Giêsu:
“Sau khi được trỗi dậy, Thầy sẽ
đến Galilê trước anh em” (14, 28).
Bây giờ “Thầy đang đến
Galilê trước các ông rồi…” (15, 7).
Nhưng theo thánh Marcô, các bà đã
không nhắn, “họ chẳng nói gì với ai.”
Họ hoảng sợ, chạy trốn khỏi mộ, run
lẩy bẩy, hết hồn hết vía (c. 8).
Như thế các phụ nữ phần nào cũng
giống các môn đệ, sợ hãi và trốn chạy.
Họ đã theo Thầy Giêsu đến tận cùng
của cái chết bi đát,
nhưng họ lại hoảng sợ trước ngôi mộ
trống, trước Tin Mừng Phục sinh.
Dầu vậy Thiên Chúa cũng thu xếp để
Đấng phục sinh gặp lại các môn đệ.
nên cuộc hẹn gặp ấy không vì các
phụ nữ mà bị đổ vỡ.
Làm sao
ta không sợ hãi và chạy trốn trước việc đi loan báo Chúa Phục sinh?
Làm sao ta không chỉ dừng lại trước
cửa mộ, trước cái chết của Chúa?
Mầu nhiệm Phục sinh thật là cao cả,
nhưng mầu nhiệm ấy vẫn gọi ta đến gần.
Ta phải sống mầu nhiệm đó mới thực
sự là sống mầu nhiệm Vượt Qua.
“Hãy về nói với môn đệ của Người…”
(c. 7).
hãy về nói với thế giới quanh ta
rằng Đức Giêsu phục sinh muốn hẹn gặp họ.
“Ở đó các ông sẽ thấy Người…”
Thế giới hôm nay cần thấy Đấng chịu
đóng đinh, Đấng đang sống biết bao!
Cầu nguyện:
Lạy Chúa phục sinh,
vì Chúa đã phục sinh
nên con thấy mình chẳng còn gì phải sợ.
Vì Chúa đã phục sinh
nên con được tự do bay cao,
không bị nỗi sợ hãi của phận người chi phối,
sợ thất bại, sợ khổ đau,
sợ nhục nhã và cái chết lúc tuổi đời dang dở.
Vì Chúa đã phục sinh
nên con hiểu cái liều của người kitô hữu
là cái liều chín chắn và có cơ sở.
Cái liều của những nữ tu phục vụ ở trại phong.
Cái liều của cha Kolbê chết thay cho người khác.
Cái liều của bậc cha ông đã hiến mình vì Đạo.
Sự Phục Sinh của Chúa là một lời mời gọi
mang một sức thu hút mãnh liệt
khiến con đổi cái nhìn về cuộc đời:
nhìn tất cả từ trên cao
để nhận ra giá trị thực sự của từng thụ tạo.
Sự Phục Sinh của Chúa
giúp con dám sống tận tình hơn
với Chúa và với mọi người.
Và con hiểu mình chẳng mất gì,
nhưng lại được tất cả.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ